“Thần Tiêu…”
Vì sao dưới hồ Túc Tinh lại có tế đàn? Vì sao tượng thần trong tế đàn lại là Thần Tiêu? Rốt cuộc có điều gì ẩn giấu ở đây?
Lòng Nhiễm Duyệt trăm mối ngổn ngang, nhưng nàng cứ tạm để những mối hoài nghi này xuống vì nàng đã nhìn thấy một thứ khác…
Có một chùm ma cốt đang lơ lửng bên trên tế đàn.
Máu đen từ trong ma cốt tuôn ra rất nhiều dần dần phủ kín tế đàn.
Tìm được rồi!
Nhiễm Duyệt vô cùng vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng lâm vào sầu lo.
Nếu như bình thường nàng sẽ có thể dùng Bí quyết Thiết Trướng niêm phong ma cốt rồi đưa ra khỏi hồ Túc Tinh; hoặc sẽ dùng Ám ảnh thiên la trói chặt sau đó nhấc lên khỏi mặt nước.
Nhưng giờ mà làm như thế, “Áo giáp” của nàng sẽ bị mở ra, e rằng sự chưa thành người đã bỏ mạng trước…
Xem ra không thể nào lấy ma cốt lên… vậy thì tốt nhất nên phá hủy từ trong hồ luôn.
Nghĩ tới việc phá hủy, Nhiễm Duyệt cúi đầu nhìn chiếc đinh Phục Ma trong tay.
Nàng định tâm, chấp tay, đạp bước thả người xuống, nhón chân đứng trên một cây cột trụ trong tế đàn đổ nát rồi mượn lực nhảy lên.
Nhưng ma cốt đương ở nơi rất cao, nàng không thể tới đó.
Mặc kệ có bao nhiêu phần thành công, Nhiễm Duyệt vẫn dốc toàn lực, ném đinh Phục Ma ra.
Ánh vàng lóe lên, trường đinh b ắn ra, đâm trúng viền cầu ma cốt.
Hoa văn trên thân đinh tỏa sáng, ma cốt lập tức vỡ tung, b ắn ra rải rác màu máu.
Nhiễm Duyệt quá đỗi vui mừng nhưng nét cười của nàng còn chưa kịp lan ra thì bên trong quả cầu bỗng xuất hiện vô số dây leo, dây leo lan tràn hợp lại tất cả ma cốt vỡ vụn, đẩy từng tấc từng tấc đinh Phục Ma ra ngoài.
Trường đinh rơi xuống, tiếng leng keng vang nhẹ khiến tim Nhiễm Duyệt cũng trùng xuống theo.
Đúng lúc này nàng chợt nghe thấy một tiếng động khác, khác với tiếng đinh rơi, âm thanh đó nhẹ nhàng lại có phần lanh lảnh vang lên trong tai nàng.
Nàng nheo mắt nhìn kĩ theo tiếng thì thấy những hạt châu đang lăn trên đất.
Ba, năm viên châu trắng với một viên tùng thạch xanh biếc như nền trời…
Lòng nàng bỗng nổi sóng lớn.
Nàng chẳng thể quên, những hạt châu này nàng từng cẩn thận xâu từng hạt một thành chiếc vòng đeo trên cổ tay Thần tôn của nàng.
Chẳng lẽ…
Nàng hoảng sợ ngước nhìn quả cầu ma cốt quỷ dị kia.
Chàng bị vây khốn trong đó? Hay đã bị… nuốt chửng vào trong?
Công pháp Thường Doanh nàng mới học, linh lực tích trữ nhiều nhất chỉ đủ cho chàng duy trì một canh giờ.
Nhưng có khi nào do bị nhốt bên trong, không thể vận dụng linh lực, trái lại có thể kéo dài thời gian tồn tại của chàng…
Biết rõ không thể nào tuy nhiên nàng vẫn nắm chặt tia hy vọng này chẳng dám buông.
Nàng nhặt đinh Phục Ma dưới đất lên, lại tiếp tục nhảy lên.
Nhưng ma cốt đã trúng một đòn chắc chắn đã phát hiện mối nguy, huyết tương trào lên hóa thành một bàn tay đỏ máu khổng lồ đổ về phía Nhiễm Duyệt.
Tình thế này không cho nàng nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhiễm Duyêt cắn răng cởi bỏ “giáp” trên người, xếp tay lập chưởng.
Tấm chắn nháy mắt vung ra, đỡ lấy bàn tay khổng lồ này.
Nhân cơ hội, Nhiễm Duyệt dẫn ám ánh thiên la hóa thành dây xích, trói lấy ma cốt.
Nàng lôi dây xích, vận sức vọt người lên vượt qua bàn tay khổng lồ rơi xuống đỉnh cầu ma.
Nhiễm Duyệt đứng đó, còn chưa kịp thở dốc, đã cảm thấy sức ép lên toàn thân, chèn ép ngũ tạng.
Nàng cố nín nhịn cơn đau, hai tay nắm chặt đinh Phục Ma cắm thật mạnh xuống.
Chỉ thấy một tiếng nổ vang, ma cốt ầm ầm vỡ vụn.
Bên dưới ma cốt là dây leo chằng chịt.
Sức mạnh của Thần Tang vẫn đang nỗ lực chữa trị cho ma cốt chống lại đinh Phục ma.
Cơn đau trên người khiến Nhiễm Duyệt rất khó để cầm được đinh.
Nhưng chính lúc này, xuyên qua khe hở của dây leo, nàng nhìn thấy chàng.
Chàng cuộn tròn người như đã ngủ say.
Tia sét yếu ớt vờn quanh người chàng, xua đuổi dây leo và ma cốt nhưng chẳng thể nào xua được máu đen sền sệt.
Phần lớn người chàng đã nhuộm màu máu, có mấy vệt máu quệt trên cổ chàng tựa như thể bàn tay vô hình tóm lấy cổ họng chàng.
Khó có thể mô tả là mừng như điên hay sợ hãi, tâm tình bị đè nén khiến nàng bật tiếng gào khóc gọi: “Thần Tiêu! Thần Tiêu! Thần Tiêu!”
Xung quanh chỉ có tiếng xương ma nứt vỡ.
Linh ky đã tách ra từ lâu, nào dẫn được một chút cộng hưởng gì, dù nàng có gọi thế nào cũng chẳng thể cảm ứng…
Nỗi bi thương đột ngột kéo tới khiến nàng bất cẩn.
Chính lúc này bàn tay màu đỏ ban nãy đột ngột quay về phất mạnh vào nàng.
May mà nàng còn chưa giải trừ ám ảnh thiên la nên nàng cuống quýt nắm lây dây xích mới không bị té ngã xuống.
Tuy nhiên lực kéo quá lớn khiến cánh tay nàng đau đớn như bị xé rách.
Nàng quan sát địa hình bên dưới, thả tay khỏi ám ảnh thiên la sau đó mượn tượng thần sụp đổ làm điểm dừng chân, nhảy mấy lần mới loạng choạng rơi xuống đất.
Nàng lảo đảo vài bước, tì vào tế đàn chống lấy cơ thể.
Chưa để nàng kịp thở ra, xung quanh bỗng vang lên tiếng cười khẽ nghe cực kỳ trào phúng.
Ác ý như sóng xô tới khiến người sởn tóc gáy: “Ngươi không cứu được hắn…”
Xuất hiện theo lời nói, máu đen dần hóa thành hình người.
Nhiễm Duyệt thầm cắn răng, nắm chặt đinh Phục Ma, bày tư thế sẵn sàng đón địch.
Tiếng cười vang vọng từ nơi thăm thẳm.
Gã “người” kia dường như chẳng hề sốt ruột tấn công, cứ thế ung dung nhìn nàng.
Nhiễm Duyệt biết lí do nó không tấn công.
Áp lực trên người càng lúc càng mạnh, nó chẳng cần làm gì thì sớm muộn nàng cũng sẽ bị sức mạnh của bỉ đời vò nát.
Không thể hành động theo cảm tính, càng không thể hành xử nôn nóng lỗ m ãng chỉ có bảo toàn tính mạng mới có khả năng thay đổi tình thế.
Việc cấp bách giờ là đan giáp phòng ngự.
Nàng tìm về mấy phần bình tĩnh, bắt đầu khấu quyết gọi Linh ky ra.
Nhưng chưa kịp để linh ky kết thành, cơn đau nhức tới tận xương đã bùng lên khiến hai đầu gối nàng mềm nhũn mà quỳ rạp xuống.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, nàng gắng gượng không để bản thân mất đi ý thức.
Tiếng cười tràn ngập ác ý lại càng lúc càng vang lên gần hơn…
Nàng giơ tay leo lên tế đàn, dốc hết sức đứng dậy.
Giữa không trung, cầu ma lại bắt đầu tuôn máu, chúng trở nên đen đặc, càng thêm kinh khủng.
Lẽ nào chỉ có thể dừng lại tại đây thôi sao? Nàng vẫn không cứu được chàng, cũng không cứu được Linh Túc cung…
Nghĩ tới đây, bi phẫn ập tới khiến nàng ho một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Đột nhiên, tế đàn rung chuyển như động đất.
Điện quang chớp lóe trải ra trên phiến đá điêu khắc mây sét, chỉ