Lễ Uyên thủy này Nhiễm Duyệt đã từng nghe nói tới.
Đây là thứ nước cực kỳ hiếm, chỉ xuất hiện vào cuối mỗi ngày, khi màu nước hóa thành trắng bạc, tựa như nước sông Ngân Hà.
Tôi luyện trong nước này, kiếm không thể gãy, lá chắn không thể phá.
Nhưng Lễ Uyên thủy không có cách nào mang theo, cũng không thể trữ, phát hiện được phải dùng luôn.
Vì vậy lựa chọn chỉ có một.
Lúc đứng trước Thiên Hà hạp, Nhiễm Duyệt chỉ có sự bất đắc dĩ trong lòng.
Ninh Sơ đứng bên thấy dáng vẻ ỉu xìu của nàng, mày anh ta chau lại.
Anh ta nghĩ một lát, nhịn không trách cứ mà dặn: “Cô ở đây chờ, ta sẽ vào hạp tôi luyện đồ trong nước này.”
“Hả?” Nhiễm Duyệt thoáng hoài nghi, “Huynh … Không, thúc đi? Vậy ta …”
“Ta biết cô không muốn tới.
Để cô đi theo chẳng qua là để tiết kiệm thời gian đi lại.” Lời nói của Ninh Sơ lộ vẻ ghét bỏ, anh ta vừa nói vừa nhìn Thần tôn, thở dài, “Thiên Hà hạp có địa thế hiểm yếu, nhiều mãnh thú.
Cô giờ như vậy nhỡ gặp phải nguy hiểm, biết ứng chiến thế nào?”
Ngữ khí của anh ta vụng về thô lỗ nhưng lời nói lại tỏ rõ sự quan tâm khiến cho Nhiễm Duyệt thoáng cảm động.
Nàng muốn nói lời cảm tạ, Ninh Sơ đã sớm quay đi, bước nhanh vào trong khe sâu.
Nhiễm Duyệt nhìn theo bóng lưng anh ta, biết chắc là mình bị ghét nên cũng không nhiều chuyện nữa.
Nàng chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, đặt trường kiếm trên đầu gối, lẳng lặng chờ đợi.
Dù đã chạng vạng nhưng vào ngày hè nóng nực, ánh nắng vẫn cứ chói chang.
Nhiễm Duyệt khép hờ mắt, cúi đầu.
Đúng lúc này có người đi tới phía trước nàng, che đi ánh mặt trời cho nàng.
Ngoại trừ Thần tôn kia còn ai đi làm chuyện “dư thừa” như vậy nữa chứ.
Cứ săn sóc thế sẽ chỉ khiến nàng càng thêm khổ sở mà thôi…
Nhiễm Duyệt ngước mắt lên nhìn chàng ta.
Có lẽ biết nàng không muốn thấy mình, chàng ta đứng quay lưng về phía nàng.
Đồ mặc trên người chàng ta là đồ mượn, không cũ nhưng cũng chẳng mới, không vừa người lắm.
Từ sau lưng nhìn lên nàng mới phát hiện tóc của chàng ta quá dài.
Mái tóc dài buông xõa tới tận mắt cá chân, có những lọn tóc còn quét trên mặt đất.
Không biết thế nào, trong đầu Nhiễm Duyệt chợt vang lên hai chữ “chà đạp”, nhất thời trong lòng đong đầy cảm giác tội lỗi.
Nàng há miệng muốn gọi chàng ta nhưng đột nhiên phát hiện ra ngay cả cái tên nàng cũng không đặt cho người ta …
Chàng ta đã làm sai điều gì?
Lòng Nhiễm Duyệt nhói đau, nàng chợt sinh ra cảm giác chán ghét với chính mình.
Nàng cứ thế do dự rồi đứng lên, cất lời: “Huynh …”
Chàng ta nghe thấy giọng nói của nàng là lập tức quay lại.
Đối diện với ánh mắt của chàng ta, Nhiễm Duyệt càng thêm chột dạ.
Nàng dời ánh mắt đi, đang định nói gì đó chợt thấy lạnh toát ngay đằng sau lưng, cứ như thể có gai nhọn đâm vào người.
“Ma khí?!”
Nhiễm Duyệt lập tức phản ứng lại, nàng quay sang nhìn về phía Thiên Hà hạp, không nghĩ ngợi nhiều cầm kiếm chạy đi.
…
Lại nói Ninh Sơ sau khi bước vào hạp, cả đường chẳng gặp phải phiền phức nào.
Sắp đến nơi có Lễ Uyên thủy, anh ta chợt nảy sinh mối hoài nghi, bước chân chậm lại.
Đoạn đường này quá mức tĩnh lặng.
Khe sâu lớn như thế sao cả một tiếng chim hót cũng không có?
Anh ta đang suy tư, chỉ thấy ánh nắng chiều dần tắt, sắc trời tối dần, cách đó không xa, ánh bàng bạc hiện lên, ắt hẳn đó chính là chỗ có Lễ Uyên thủy.
Ninh Sơ ôm lòng đề phòng, cẩn thận bước về phía trước.
Cảnh tượng mà anh ta thấy lúc đó khiến cho anh ta không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy trong làn nước Lễ Uyên ánh bạc lấp lánh có một thanh kiếm lớn được cắm trong đó.
Thân kiếm dài một trượng, cũng mang ánh bạc, tựa như đang hòa vào làm một với dòng nước.
Ninh Sơ loáng thoáng nhận ra kiếm này, chỉ là không dám xác thực.
Ngay vào lúc đó, sát khí ào ạt ồ đến.
Anh ta lui thân tránh ra chợt nghe thấy tiếng giễu cợt tà ác vang lên: “Đừng hòng chạy trốn.”
Ninh Sơ đứng lại, nhìn chằm chằm lên, chỉ thấy đang nói là một thiếu niên mới 14, 15 tuổi.
Gã có mái tóc màu trắng bạc, hai mắt cũng là màu bạc, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn giản thôi cũng đã thấy kỳ dị.
“Ta không biết ngươi tới làm gì nhưng giờ tất cả suối nước này thuộc về ta …” Chưa dứt lời thiếu niên đã giơ tay lên ra chiêu.
Thanh kiếm kia bay lên rồi rơi vào tay gã.
Giọng nói của gã chất chứa toàn sát khí, “Ta ghét người khác đụng đến đồ của mình.”
Đương nhiên Ninh Sơ sẽ không bị những lời này uy hiếp, anh ta hắng giọng ra lệnh: “Viêm Lung!”
Vào lúc ngọn lửa bùng lên, chiến linh xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ngay giữa không trung.
Thiếu niên kia thấy thế, cười lạnh nói: “À, ra là đệ tử Linh Túc cung.
Đúng lúc ta có món nợ cần tính với các ngươi đây!” Gã vừa nói vừa vung kiếm chém ngang.
Cự kiếm tưởng như nặng nề mà khi gã sử dụng chẳng có vẻ nặng nhọc nào.
Kiếm vung lên, kiếm khí như sóng lao thẳng tới.
Ninh Sơ nhẹ nhàng tránh thoát, kiếm khí chém vào phía sau anh ta tước đi phân nửa ngọn núi.
Viêm Lung cau mày, lợi dụng khe hở sau một kích này mà phi thân tấn công thẳng vào gã thiếu niên.
Thiếu niên thấy thế, chẳng thèm né tránh, huy kiếm chắn ngay trước người mình.
Viêm Lung cười khinh thường, xuất chưởng lên trên thân kiếm, lửa nóng theo cánh tay nàng đốt lan xuống chỉ trong chớp mắt đã khiến cho thân kiếm bị hun đỏ rực.
Thiếu niên bật cười, “Chỉ bằng lửa này cũng dám hun chảy Kim Cương của ta?”
Dứt lời, gã lùi người, nhấc kiếm lên.
Trong nháy mắt tay Viêm Lung rời khỏi thân kiếm, ngọn lửa vụt tắt, thân kiếm bị hun đỏ khôi phục lại màu trắng bạc vốn có.
“Chủ thượng, đây là …” Viêm Lung lùi về bên cạnh Ninh Sơ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc nghe thấy tên thanh kiếm kia, Ninh Sơ liền hiểu ra tất cả.
Anh ta cau mày gật đầu, “Đúng vậy, là kiếm của Cức Thiên phủ.”
Thiếu niên nghe thấy vậy, bật cười lên tiếng: “Hahahaha, cuối cùng cũng nhận ra rồi.” Gã giơ tay lên, vuốt ve thân kiếm, “Có thể cầm kiếm cho chủ thượng không có mấy người đâu, chết dưới tay ta, vinh dự biết bao.”
Viêm Lung hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một tiểu quỷ mà dám nói năng lỗ mãng như thế với chủ nhân ta!” Tiếng nói vừa dứt, ngọn lửa bùng lên bay múa như bươm bướm, đốt cháy cả bóng đêm.
“Tiểu quỷ?” Giọng thiếu niên trầm xuống, “Ta là kiếm thị Cức Thiên, U Chập! Trước khi chết, nhớ kỹ lấy tên ta!”
Chỉ một thoáng, bên trong khe sâu, ánh lửa và ánh bạc hòa vào nhau làm lóa mắt người.
Ninh Sơ trông tình hình cuộc chiến, lòng không khỏi sầu lo.
Nay, Cức Thiên phủ đứng đầu ma đạo.
Nghe đồn, chủ nhân Cức Thiên phủ là do tà khí cực hung cực ác trong thiên địa biến thành, vô hình vô tướng, bất tử bất sinh.
Quần ma xưng tụng “Lệnh chủ”, một lòng tuân theo y.
Trong tay tên Lệnh chủ này có mấy thanh kiếm quý, đều có khả năng rung chuyển đất trời.
“Kim Cương” là một trong số đó.
Đã từng có không ít đệ tử tiên tông phải chịu thiệt thòi khi chạm trán kiếm này, nay chỉ dựa vào một mình anh ta, e là …
U Chập bộc phát tiếng cười ngông cuồng, hoàn toàn khinh thường đợt tấn công của Viêm Lung.
Ngọn lửa tuy mạnh nhưng không thể đột phá lá chắn phòng ngự của cự kiếm.
Có câu: hỏa khắc kim, tuy nhiên kim mạnh lửa tắt, chính là ý này.
Viêm Lung không khỏi nóng nảy, dần dần cô nàng chợt phát hiện ra điều gì.
Tuy đang giao chiến nhưng hầu như U Chập chỉ toàn phòng thủ, chẳng lẽ …
Cô nàng hiểu ra được bèn nhanh chóng thoát khỏi cuộc chiến, phi thân tới bên cạnh Ninh Sơ, bảo: “Chủ thượng, lui trước đã!”
Lúc này Ninh Sơ đã