Tưởng Vân Thư cầm quyển sách giáo dục giới tính cấp hai trên tay, hoảng hốt nhìn đến trang ba.
Hóa ra anh là đồng tính.....!Đột nhiên còn có nhiều thêm một người chồng.....
Xem đến trang năm, anh ngờ vực đọc lại lần hai.
À, không phải là đồng tính, là yêu khác giới, Tưởng Vân Thư sửa miệng.
Đột nhiên lại có một người vợ......
Đọc đến trang mười hai, rốt cuộc vẻ khiếp sợ của Tưởng Vân Thư không giấu được nữa, anh mờ mịt nhìn về phía bụng nhỏ phẳng lì dưới lớp áo của thiếu niên, "Cậu, cậu có thể.....?"
Nếu là thật thì thế giới này đã đạt đến bình đẳng tuyệt đối!
Lúc Tưởng Vân Thư còn sống, anh đến khoa sản nộp báo cáo, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét của một bệnh nhân nữ trong phòng bệnh: "Có giỏi thì anh tự sinh đi! Tốt nhất là mấy thằng con trai nên chui ra từ lỗ đ*t của đàn ông mấy người hết đi! Tránh xa phụ nữ tụi tôi ra! Cút ngay cho bà!"
Tiếp đến, một người đàn ông mặt mày xám xịt trốn ra, tóc tai bị kéo lung tung.
Bác sĩ Lâm đứng kế bên nhún vai, nói: "Khi phẫu thuật thì người phụ nữ ấy khó sinh, trợ thủ của tôi ra báo cáo tình huống với người nhà, chồng cô ấy lập tức hỏi là con trai hay con gái? Con có bị gì không? Có điều cũng may là mẹ tròn con vuông, ai ngờ vừa thấy chồng cô ấy thì đen mặt."
Bác sĩ Lâm cố gắng ép khóe miệng mình xuống, chống hông, bắt chước lại giọng điệu chanh chua: "Vậy mà không mang hộ! Mẹ nó!"
Tưởng Vân Thư không biết nên bày ra thái độ gì, đồng tình sau này người phụ nữ đó sau này có lẽ sẽ rất vất vả, nhưng cũng may tính cô ta không nhẫn nhục chịu đựng.
Anh vỗ vỗ vai của bác sĩ Lâm, đặt báo cáo xuống rồi đi.
...
Thiếu niên cứng ngắc ngồi ở góc sô pha, tay đặt lên đầu gối, vốn đang khom lưng nhưng nghe anh nói vậy thì càng rụt người, nếp gấp trên áo càng nhiều, tựa như ánh mắt này khiến cậu không thoải mái, muốn giấu mình đi, "Dạ đúng....."
Tưởng Vân Thư lập tức nhận ra mình có hơi bất lịch sự, nói xin lỗi: "Thật ngại quá."
Thiếu niên nghe vậy thì co rúm, hoảng hốt lắc đầu, mái tóc mềm mại đung đưa theo.
Muốn biết rõ tình huống của mình ở thế giới này thì cách nhanh nhất chính là bắt tay từ người thân bên cạnh, Tưởng Vân Thư hỏi: "Có thể cho tôi biết tên cậu không?"
Giọng của thiếu niên nhỏ xíu: "Bạch Đường."
"Bạch Đường?" Tưởng Vân Thư lặp lại một lần nữa, khen, "Tên rất hay."
Bạch Đường vẫn cúi đầu rụt người như trước, cũng không phản ứng lại với lời khen ngợi này.
"Vậy Bạch Đường bao nhiêu tuổi rồi?"
"21......"
21 à, Tưởng Vân Thư nhìn gương mặt của Bạch Đường, nhẹ nhàng thở ra.
"Sức khỏe có ổn không? Có bệnh gì hay không?"
"Không có!" Phản ứng của Bạch Đường có hơi lớn, cậu gấp gáp ngẩng đầu lên giải thích, "Không có, em, em sạch sẽ lắm......"
Sạch sẽ? Tưởng Vân Thư nhìn thoáng qua Bạch Đường, nhìn qua thì dường như cậu rất thích sạch sẽ, nhưng nếu không có bệnh gì thì sao lại dùng từ sạch sẽ để hình dung?
Anh yên lặng, Bạch Đường cũng cúi đầu ngồi trên sô pha, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Quan hệ của hai người vừa khách sáo vừa xa cách, xem ra là hôn nhân không có tình cảm, trong lòng Tưởng Vân Thư như đặt xuống một tảng đá lớn, không có tình cảm thì đơn giản rồi, trước khi anh ấn chuông cửa thì trong lòng luôn căng thẳng bồn chồn, bởi vì anh chưa từng có mối quan hệ thân mật nào với người khác.
Con người đều sẽ vô thức sợ những thứ và chuyện mà mình không biết, anh cũng không ngoại lệ.
Tưởng Vân Thư sợ người yêu và người nhà của nguyên chủ sẽ đau khổ vì mất trí nhớ, anh còn phải an ủi, đóng kịch, cố gắng duy trì những cái cúc áo kỳ diệu với bọn họ.
Anh cũng không thể tự cắt đứt liên hệ, nếu vậy thì quá bất công với những người quan tâm đến nguyên chủ.
Sau khi biết được giữa hai người không có tình cảm sâu sắc gì, tư thế của Tưởng Vân Thư thoải mái hơn nhiều, đang muốn hỏi cậu mình còn có người thân nào khác hay không thì chợt thấy một làn khói trắng bay ra từ trong bếp, anh sửng sốt hỏi: "Cậu nấu gì hả?"
"Vâng thưa tiên sinh....." Đầu ngón tay của Bạch Đường chạm lên vải dệt trên đầu gối, vẻ mặt vừa lúng túng vừa căng thẳng, "Em....."
"Đi thôi." Tưởng Vân Thư nói.
Anh nhìn thấy Bạch Đường yên lặng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không quá để ý, bởi vì chính anh cũng thở phào đây này, "Có cần tôi giúp gì không?"
"Không......!" Bạch Đường lập tức từ chối, nhưng dường như thấy mình quá rõ ràng nên vội vàng giải thích, "Không, không phải tiên sinh, em.....!Em tự làm được, không cần giúp ạ."
Tưởng Vân Thư cũng không kiên trì, anh gật đầu, "Được