Bạch Đường là một học sinh lớp 12 nên nghỉ hè trễ hơn các khối khác một tháng, mười phút nghỉ giữa tiết ngắn ngủi, cậu gục đầu xuống cánh tay ngủ một lát, chỉ mới một giây mà đã ngủ thiếp đi, nhưng một chốc sau tiếng chuông trường vang lên, cậu giật mình bật dậy, ngáp một cái rồi cầm sách đứng lên nghe giảng bài.
Một học sinh đứng chung với cậu hỏi: "Bạch Đường này, dạo này cậu thức khuya học bài hay sao vậy? Quầng thâm của cậu sắp lan tới mũi rồi kìa."
Bạch Đường vốn dĩ đã trắng, vậy nên khi mắt xuất hiện quầng thâm thì vô cùng rõ ràng, nhìn đen thui như không có sức sống.
"Không phải," Bạch Đường lại ngáp một cái, miệng tròn như quả trứng, "Là tớ ngủ không ngon."
Nội dung buổi huấn luyện hôm đó thật sự ám ảnh cậu, kéo dài mãi đến tận hôm nay.
Mối tối khi tắt đèn, cần khoảng năm phút để đôi mắt quen với bóng tối, mà trong năm phút này, trong đầu cậu không thể khống chế được mà suy nghĩ miên man, càng sợ thứ gì thì càng nghĩ đến thứ đó, không thể dừng lại được.
Cậu chẳng dám cử động dù chỉ là một chút, cũng không dám nhắm mắt lại, thời gian dần trôi, ánh trăng ngoài cửa len vào, khung cảnh xung quanh trở nên vặn vẹo ghép lại thành thứ cậu sợ nhất.
Bên góc tủ quần áo hình như có người.
Có một người đang đứng ở đó, Bạch Đường nhìn chằm chằm, là Tưởng Vân Tô.
Khí lạnh chợt lan khắp người, tay chân run lên, Bạch Đường biết ở đó không thể có người nhưng rồi lại nghĩ lại, lỡ như thì sao? Lỡ như Tưởng Vân Tô âm hồn bất tán thì sao?
Cậu nhắm chặt mắt lại, nhưng chỉ qua vài giây thì lại mở mắt ra, cậu tập trung nhìn lại thì chợt cảm thấy hình bóng đó hình như đang đứng gần mình hơn một chút.
Bạch Đường như bị hồn vía lên mây, mồ hôi lạnh ướt nhòe mi mắt, cậu thầm gọi trong lòng "Thiên sứ Tưởng, thiên sứ Tưởng ơi, anh tới phòng em đi mà."
Không ai đến, ngay cả Đường Đen cũng không tới cào cửa cậu.
Cuối cùng, cậu bất chấp tất cả mở đèn lên, cố căng đôi mắt khi đột ngột nhìn thấy ánh sáng ra.
Trong góc chính là giá treo đồ, trên đó đang treo một bộ quần áo.
Bạch Đường nhìn lên đồng hồ trên tường, đã 2:47 sáng, sau đó cậu không biết mình đã ngủ tiếp như thế nào, chỉ biết cả đêm đều gặp từng cơn ác mộng.
Cứ liên tục vài ngày như thế.
"Alo bác sĩ Tần." Tưởng Vân Thư kẹp điện thoại trên vai, tay thì đang chọn cà vạt, "Tôi gặp Lý Trì rồi, cậu ta nói cậu ta còn nhỏ, không muốn nhúng vào vũng nước này, câu nào câu nấy đều khéo léo từ chối."
Anh đã đem mấy bộ tây trang xa xỉ của Tưởng Vân Tô đi bán hết rồi lấy tiền đó quyên tặng cho Phượng Tê.
Bác sĩ Tưởng, một người chỉ cần mặc đại một bộ nào đó rồi khoác áo blouse lên là đã đi làm được, đối với tây trang thì dốt đặc cán mai, vậy nên còn phiền đến thư kí Hứa phải lựa cho anh vài bộ tây trang sáng màu, nhưng thật sự anh không có khiếu thẩm mỹ, không vẽ được đường cong thì thôi đi, đến ngay cả việc đồ phối với cà vạt màu gì cũng không thể chọn được.
"Ừm, tối nay có cuộc hẹn với Trần Khải Văn." Tưởng Vân Thư ướm thử chiếc cà vạt xanh đậm có hoạ tiết lên trước ngực, "Tôi sẽ đi."
Cuộc hẹn bắt đầu lúc 7 giờ tối nên anh không thể đến đón Bạch Đường tan học, phải nhờ dì giúp việc đến đón, Bạch Đường cũng biết công việc quan trọng nên xua tay nói cậu sẽ chú ý an toàn.
Nhưng mà trạng thái của Bạch Đường không ổn lắm, nhìn vẫn luôn thiếu ngủ uể oải, Tưởng Vân Thư cau mày, nghĩ thầm tối nay phải trò chuyện với cậu, hay là cậu lại thức khuya học bài rồi.
Bên kia Tần Chung Nam cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho một người, "Có rảnh không? Ừ, hẹn với Lý Trì đi, xem xem có đúng như anh ấy nói không?"
Tiết tự học buổi tối, Bạch Đường đã chống đỡ mấy ngày ngủ thiếp đi, lúc được giáo viên đánh thức cậu còn mơ mơ màng màng, nhìn bài tập mới làm được một nửa mà nghĩ thầm nhất định phải giải quyết vấn đề này, nếu không hiệu suất học tập sẽ giảm.
Cậu đeo balo đi ra cổng trường, trên cặp có thêm một cái móc khóa đầu mèo trắng, khi nhìn quanh muốn tìm dì giúp việc thì cậu chợt mở to mắt, khóe môi vô thức cong lên, vừa gọi vừa chạy qua: "Bác sĩ Tưởng ơi!"
Tưởng Vân Thư dựa lên cửa xe, trên người mặc bộ tây trang xám sang trọng, tóc để kiểu bảy ba, keo vuốt tóc đã mất tác dụng vuốt tóc ngược lên mà tùy ý rũ xuống có chút lộn xộn, giờ phút này khí chất trầm ổn ôn hòa thường ngày đã biến mất, cả người toát ra vẻ ngông cuồng và áp bức trời sinh của alpha.
Nhưng Bạch Đường lại không hề sợ hãi, hai mắt cậu sáng lên, cảm thấy Tưởng Vân Thư như vậy thì rất rất rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn mấy thần tượng trên mạng nữa.
Tưởng Vân Thư nhìn thấy cậu, "Cậu không xem điện thoại hả?"
"Dạ chưa, em còn chưa kịp mở lên nữa." Bạch Đường ôm balo ngồi ở ghế phụ lái, "Không phải bác sĩ Tưởng nói không đến được sao ạ? Hay là trễ giờ rồi?"
Tưởng Vân Thư đạp chân ga, "Không có trễ, còn sớm nên qua rước cậu trước rồi tôi mới đi." Nói cho cùng là anh vẫn không yên tâm, dì giúp việc là một beta lớn tuổi, anh sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Anh chú ý đến ánh mắt sáng rực bên cạnh, hỏi: "Cậu sao vậy?"
Bạch Đường gãi gãi vành tai nóng hổi, cười hì hì đáp, "Dạ không có gì, tại bác sĩ Tưởng đẹp trai quá đấy ạ!"
Tưởng Vân Thư cũng bất đắc dĩ mỉm cười, "Cảm ơn cậu nhé."
Sau khi đưa Bạch Đường tới nhà, anh hạ cửa sổ bên ghế phụ xuống, dặn dò: "Nhớ khóa cửa sổ lại, tối nay tôi về hơi trễ nên cậu đừng đợi tôi, ngủ trước đi nhé."
"Dạ." Hai tay Bạch Đường vịn lên cửa xe, đôi mắt thiết tha nhìn alpha ngồi trong, "Bác sĩ Tưởng đừng về trễ quá ạ, lúc lái xe phải chú ý an toàn, em để đèn cho anh á."
Khác với những lời nguyền rủa Tưởng Vân Tô bên khung cửa sổ trước kia, những lời này của Bạch Đường đều là thật lòng, cậu cầu nguyện mỗi đêm Tưởng Vân Thư đều trở về bình an.
Tưởng Vân Thư cong cong khóe môi: "Tôi biết