Tưởng Vân Thư quay laptop về phía mình, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt anh, anh ngước mắt nhìn qua Lâm Bạch Trú: "Vậy nên cậu cũng có ý này sao?"
Lâm Bạch Trú im lặng một hồi rồi đột nhiên kích động nắm lấy tay Tưởng Vân Thư, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: "Quả là anh em!"
Tưởng Vân Thư yên lặng rút tay về.
"Tụi tôi cũng có một nhóm nhỏ." Lâm Bạch Trú thu lại nụ cười đùa cợt, nghiêm túc nói, "Mọi người đều là bác sĩ với học giả nghiên cứu y học, tổng cộng có sáu người, tài liệu của các cậu chúng tôi cũng đã sắp xếp lại, trước mắt có một chính sách nhà nước ở địa phương đã được một người trong nhóm tôi thông qua."
Tưởng Vân Thư nói: "Bên chúng tôi là người bên giới kinh doanh với chính trị."
"Đệt." Lâm Bạch Trú lại ôm lấy tay Tưởng Vân Thư, "Tốt quá rồi! Hôm nào cho tôi gặp mặt một lần đi, càng nhiều người thì càng lớn mạnh! Sao hổm nay cậu không nói với tôi!"
Tưởng Vân Thư bỗng nhiên có cảm giác như nhặt được một món bảo bối thần kỳ nào đó vậy, cũng có cảm giác không phải bản thân đang chiến đấu một mình nữa, tâm trạng của anh tốt hẳn lên, nở nụ cười: "Cậu cũng có nói với tôi đâu."
"Có đâu!" Lâm Bạch Trú ồn ào, "Lần trước tôi mời cậu tới nhà là định nói cái này đó!"
Tưởng Vân Thư bỏ qua chủ đề này, "Vậy để tôi nói với bác sĩ Tần."
Lâm Bạch Trú: "Bác sĩ Tần? Là bác sĩ hả? Sao cậu nói đều là giới kinh doanh với chính trị mà?"
"Tần Chung Nam, cũng là bác sĩ của bệnh viện chúng ta." Tưởng Vân Thư đóng laptop lại, "Anh ấy là một trong những người thừa kế của tập đoàn Thiên Phong, bây giờ là chị của anh ấy Tần Thời Bắc quản lý."
"Đế đô?" Lâm Bạch Trú nghi hoặc, "Họ Tần? Bên khoa nào á?"
Tưởng Vân Thư: "Khoa Tâm lý, lúc nào cũng đeo kính gọng vàng có dây hết."
Vừa nói là Lâm Bạch Trú đã biết: "Là anh ta á! Ở bệnh viện có gặp qua nhưng không quen, với lại gì mà bệnh viện của chúng ta? Cậu mới nói vậy có phải không hả?"
Tưởng Vân Thư liếc qua đối phương: "Thi xong chứng chỉ là được."
"Ồ cậu còn chưa có chứng chỉ y mà, phải đợi tới kì thi sau đại học phải không, cậu thi lấy bằng hả?" Lâm Bạch Trú cười nhạo,"Có chắc là cậu đậu vào trường do Đế Đô chỉ định của tụi tôi không? Mạnh miệng dữ ta?"
Tưởng Vân Thư nhàn nhạt nói: "Nếu cái này mà còn không đậu thì ở thế giới cũ sao tôi làm bác sĩ được, học hành uổng phí à."
Thật ra anh nhất định phải thi Hoa Xuyên là do Hoa Xuyên có hợp tác với bệnh viện Đế Đô, nếu thành tích của anh vượt trội thì lúc học thạc sĩ và tiến sĩ sẽ có thể được điều đến Đế Đô. Thứ hai là do khoa Ung bướu của Đế Đô rất nổi tiếng, thế nên bệnh nhân sẽ nhiều hơn, với lại sau khi xác nhận bị mắc ung thư thì sẽ được chuyển đến khoa Ung bướu đầu tiên.
Ở thế giới cũ, bất kể là khoa Ung bướu của bệnh viện nào thì cũng tương đối ảm đạm, thậm chí còn muốn cướp bệnh nhân từ khoa khác qua. Bởi vì sẽ không có bệnh nhân nào trực tiếp đăng kí khám khoa Ung bướu, ví dụ như một người bị đau dạ dày nôn ra máu thì đầu tiên người đó sẽ đi đến khám khoa Tiêu hóa, bác sĩ ở khoa đó chẩn đoán có thể là ung thư và bệnh nhân sẽ lựa chọn phương pháp điều trị, nếu điều trị thông thường thì vẫn ở trong khoa Tiêu hóa, còn nếu phẫu thuật thì làm ở khoa khác chứ không đưa đến khoa Ung bướu.
"Mẹ nó kinh khủng thật." Nếu bắt Lâm Bạch Trú học y lại từ ban đầu thì hắn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, rùng mình, "Kinh khủng thật sự, thà cho tôi đi chết còn hơn."
Dựa theo trình tự thông thường, nếu Tưởng Vân Thư thi đậu hết tất cả kỳ thi và lấy được chứng chỉ y sau đại học thì anh sẽ tiếp tục học thạc sĩ và tiến sĩ nội khoa thêm năm năm, làm bác sĩ điều trị chính năm năm, sau đó mới đến Phó khoa.
Lâm Bạch Trú hoang mang nhìn anh, buột miệng hỏi: "Mẹ nó phải cậu không vậy? Phải không? Phải mà hả??"
Tưởng Vân Thư yên lặng hai giây rồi cầm lấy máy tính bảng xoay qua kia tiếp tục làm việc.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua.
5:30 một buổi chiều nọ, Lâm Bạch Trú đúng giờ chấm công tan làm, vừa mới đi ra cổng bệnh viện thì chuông điện thoại vang lên, một tệp tài liệu được gửi đến, là mấy hôm trước hắn nhờ người tìm giúp.
Lâm Bạch Trú ấn mở ra xem, trên màn hình hiện ra thông tin của một người, có ảnh chụp, cũng có tên, hắn mắng một tiếng: "Đúng là bộ dạng súc sinh, quả nhiên Trịnh Như Vân lớn lên giống mẹ mà."
Hắn trực tiếp lướt qua hết, dừng lại chỗ quan trọng nhất.
Họ tên: Trịnh Hồng Can. Thời gian tử vong: 2012-4-19 04:23.
Thời gian tử vong?! Lâm Bạch Trú đứng khựng lại, bệnh nhân và bác sĩ vẫn lui tới xung quanh.
Nguyên nhân tử vong: Say rượu nên ngã xuống cầu thang, tử vong ngoài ý muốn.
Tưởng Vân Thư ngồi bàn ăn đánh máy, trên màn hình máy tính toàn là tiếng Anh, anh đang nhớ lại phần một và phần hai của một bài báo cáo khoa học của anh ở thế giới cũ.
Không giống với thạc sĩ, Tưởng Vân Thư là bác sĩ khoa ngoại nên sẽ tập trung đến khía cạnh lâm sàng hơn, ví dụ như có bao nhiêu ca bệnh, bao nhiêu ca phẫu thuật hay các kỹ năng ngoại khoa khác.
Cũng do việc cần phải làm ở thế giới này quá quá quá quá nhiều nên anh cũng không định dành nhiều thời gian cho bài báo cáo khoa học như ở thế giới cũ.
Tưởng Vân Thư tập trung suy nghĩ mấy tiếng, gõ phần ý tưởng và nội dung chính lên Word rồi nhấn lưu, vừa định đọc một cuốn sách chính trị thì Bạch Đường gọi điện đến.
Từ khi ra ở riêng, hai người bắt đầu hình thành thói quen tối nào cũng phải nói chuyện điện thoại, cho dù chỉ nói vài câu nhưng vẫn phải gọi.
Tưởng Vân Thư đeo tai nghe bluetooth lên rồi bắt máy.
Giọng nói mềm mại của Bạch Đường lập tức vang lên bên tai: "A lô, là bác sĩ Tưởng ạ?"
Tưởng Vân Thư thả lỏng tựa lưng lên ghế, ngửa đầu ra sau, nhắm đôi mắt nhức mỏi lại, "Ừm, là tôi."
Bạch Đường ngồi trong thư phòng, Đường Đen vẫn nằm dưới gầm bàn, cậu dùng