Bạch Đường ngồi trong căn phòng ấm áp, ngơ ngác nhìn người đàn ông trong góc tối, những đồ vật từng tổn thương cậu từng cái từng cái bị trút xuống, quăng thẳng vào thùng rác, đột nhiên một tia sáng xanh chợt lóe qua, vừa đột ngột vừa quỷ dị.
Con ngươi Bạch Đường co lại, hốt hoảng quay mặt đi, ký ức như thủy triều đêm đen mà tràn về, vừa u ám lại mặn đắng cuốn cậu xuống đáy biển.
"Ê, Bạch Đường," Tưởng Vân Tô ngồi bên giường, bàn tay gân guốc cầm một bộ còng tay, viên ngọc bích trên đó lấp lánh, "bò lại đây."
Bạch Đường vừa mới tắm xong, cậu ngẩn người đúng một giây rồi thuần thục quỳ xuống, bò đến bên chân Tưởng Vân Tô.
Tưởng Vân Tô cong cong khóe môi nhìn omega đang quỳ, như bố thí mà lắc lắc chân, Bạch Đường theo đó mà cọ mặt lên bàn chân của hắn, tựa như một con mèo nhỏ thích làm nũng.
Tưởng Vân Tô vui vẻ bắt lấy cổ tay của Bạch Đường, "Sao? Đẹp không?"
Bạch Đường hệt như phạm nhân, cậu nhìn còng tay không có hình tròn như bình thường mà là hình các góc cạnh, trên bề mặt khắc hình hoa hồng, giữa hoa hồng được đính một viên ngọc bích lấp lánh.
"Viên ngọc bích này là tao bỏ ra mười mấy vạn trong buổi đấu giá mới mua được, còng tay cũng là tao tự thiết kế," Tưởng Vân Tô đắc ý nói.
"Là bạc thuần, mất ba tháng mới làm xong, đeo lên tay mày là cho mày mặt mũi rồi đó, có biết không hả?"
Góc cạnh kim loại cọ trầy cổ tay Bạch Đường, cậu rũ mắt nói cảm ơn: "Đẹp quá.......!Cảm ơn tiên sinh ạ."
Sau một trận kịch liệt thô bạo, cậu bất cẩn để cổ tay dính một chút nước bọt, lập tức ăn một trận đòn.
...
Bạch Đường ôm đầu gối co người ngồi bên góc tường, ánh mắt ngẩn ngơ đã lâu.
Tưởng Vân Thư đã thấy máu thấm ướt băng gạc ở lòng bàn chân Bạch Đường, thế nhưng anh không dám tùy tiện hành động, bởi vì hiện giờ Bạch Đường vẫn đang trong cơn kích thích, chỉ cần một chút thay đổi nào đó từ bên ngoài thì cũng khiến bệnh tình cậu trở nặng, phản ứng sẽ càng kịch liệt, bất luận là anh đứng lên đi đến sô pha ngồi xuống hay là thay đổi tư thế, chứ đừng nói đến chạm vào cậu.
Tưởng Vân Thư vẫn duy trì tư thế ngồi xổm cẩn thận quan sát Bạch Đường, anh nghĩ Bạch Đường đã bị chấn thương tâm lý sau khi bị kích thích, mà thứ kích thích cậu chính là cái vali đồ đó.
Nhưng anh không phải là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, chỉ từng chọn môn học liên quan đến tâm lý khi còn học đại học, anh cần phải để Bạch Đường tin tưởng anh, sau đó mới tiến hành trị liệu tâm lý.
Đồng hồ treo tường đã trôi qua hai mươi phút, tay chân lạnh ngắt của Bạch Đường mới có cảm giác, đầu óc tỉnh táo trở lại, ánh mắt dần tụ lại, ngón tay khẽ cử động.
Chân của Tưởng Vân Thư đã sớm tê rần, lén nhúc nhích rất nhiều lần, cuối cùng thấy Bạch Đường không có phản ứng thì dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Bạch Đường chậm rãi chớp mắt, hơn hai mươi phút đó, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ mơ hồ nghe thấy có người thấp giọng nói với mình "Sau này sẽ không đánh cậu nữa, đừng sợ", cứ lặp đi lặp lại.
Cậu khẽ ngẩng gương mặt đã thấm ướt mồ hôi lạnh từ đầu gối lên, nhìn alpha ngồi cách mình ba bốn mét.
Ký ức ùa về, hàng mi Bạch Đường run run, tựa như đôi cánh bướm mỏng manh dưới ánh mặt trời.
Cậu bắt đầu hoài nghi có khi nào alpha bị mất trí nhớ thật không, bởi vì người đàn ông lúc nào cũng tự cao tự đại chẳng ai sánh bằng sao có thể ngồi dưới đất đến tận nửa tiếng chỉ để chờ cậu, Tưởng Vân Tô yêu tiền như mạng kia sao có thể ném thành phẩm mà bản thân tự hào vào thùng rác được?
Hay là đây chỉ là một cuộc kiểm tra, một giọt mồ hôi lạnh từ cổ chảy xuống xương quai xanh, ánh mắt Bạch Đường thẫn thờ, đúng rồi, nhất định đây là một cuộc kiểm tra...
Kiểm tra xem trong khoảng thời gian hắn "mất trí nhớ", cậu có nghe lời hay không, kiểm tra xem cậu có tuân theo quy định mà trước đây đã đặt ra hay không, kiểm tra xem cậu có nhân lúc hắn bị "mất trí nhớ" mà làm xằng làm bậy không.
Tuy rằng Bạch Đường hận không thể vứt hết tất cả mấy thứ đồ vật đó, nhưng cậu không ngốc đến nỗi chỉ vì mong ước của bản thân mà đánh đổi thành cuộc sống gian khổ.
Cậu khàn giọng: "Ngài ơi...!không thể vứt."
"Hả?" Tưởng Vân Thư khó hiểu.
Bạch Đường không dám nhìn mặt alpha: "Trong đó có còng tay ngọc bích......!Không thể vứt."
"Bỏ đi." Tưởng Vân Thư dứt khoát bày ra thái độ của mình.
"Được rồi, để tôi ôm cậu đến sô pha đổi băng gạc mới."
"Nhưng mà......" Trên mặt Bạch Đường ướt đầy nước mắt, mới có cũ có, cậu cẩn thận nói: "Ngài đã nói, viên ngọc bích đó là ngài đã bỏ ra mười mấy vạn, hơn nữa còn là ngài tự thiết kế......"
Động tác duỗi tay của Tưởng Vân Thư dừng lại, mười mấy vạn?! Bằng nửa năm tiền lương của anh ở thế giới cũ sao?! Bác sĩ làm công ăn lương Tưởng Vân Thư chần chừ.
Có lẽ vẻ mặt của Tưởng Vân Thư quá mức dao động, Bạch Đường lại gục đầu xuống giấu đi đôi mắt ảm đạm như tro tàn, hóa ra hắn ở chỗ này đợi cậu, thùng rác, sao tên alpha ưu tú đó lại đi lục thùng rác cho được, tên alpha yêu tiền kia sao có thể vô duyên vô cớ quăng xuống mười mấy vạn, thì ra......!Thì ra là ở đây đợi cậu.......
Tưởng Vân Tô muốn nhìn thấy cả người cậu hôi thối, tay dính đầy thứ dơ bẩn, ngoài mặt thì giả vờ đau lòng nhưng trong lòng lại cười nhạo cậu: "Quả nhiên con đi*m này hợp với việc đi lục thùng rác thật."
Bạch Đường liều mạng áp chế nỗi sợ hãi bị bạo hành bởi cái vali kia, gương mặt trắng bệch miễn cưỡng nở nụ cười, cậu cố gắng chống đỡ cơ thể cứng đờ mà đứng lên, ngoan ngoãn nói: