Cậu bé dẫn Hàm Tinh đến một khu chung cư cũ, những ngôi nhà ở đây là xây từ bốn năm lớp bê tông, bên ngoài cũng không sơn tường, mặt bê tông xám xịt cứ thế lộ ra ngoài không khí.
Trừ Hàm Tinh và anh quay phim thì đằng sau còn có một số người đi theo hóng hớt.
Mới đầu chỉ có hai ba người, nhưng sau đó có lẽ mấy bác trai bác gái sống ở chung cư khá rảnh rỗi, họ đều bị thu hút, đi theo chân bọn họ đến dưới tầng.
Thằng bé vẫn còn đang khóc nức nở, nó chậm rãi nâng cánh tay nhỏ gầy lên, chỉ vào tầng hai, "Em gái em đang bị nhốt ở trong đó."
Hàm Tinh dẫn người lên tầng gõ cửa, chỉ nghe được một tiếng động nhỏ, nếu như không chú ý thì sẽ không nghe được.
Có lẽ là do quá ồn ào, người ở nhà cách vách mở cửa, rống lên, "Gõ cái gì mà gõ, không thấy có người đang nghỉ ngơi à?"
Nhưng sau khi rống xong, thấy lực lượng ngoài cửa ngay lập tức bị dọa.
"Các người, các người làm gì thế?" Người đàn ông trung niên đang giữ cửa khép hờ lại.
Hàm Tinh thấy trên mặt đối phương bỗng hiện lên chút hoảng loạn, "Cho cháu hỏi bác có biết chủ của căn nhà này là ai không ạ?"
"Tôi, tôi làm sao biết được. Các người đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết!"
Người đàn ông trung niên nói xong ngay lập tức đóng cửa lại.
Hàm Tinh càng nghĩ càng thấy kì lạ, có vẻ như sự việc không đơn giản như vậy.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho cảnh sát. Cậu bé khi nghe được hai chữ cảnh sát thì vội vàng túm lấy cô.
Sau khi Hàm Tinh giải thích rõ ràng tình huống với cảnh sát xong, cô mới cong người nhẹ nhàng nói, "Em yên tâm, chú cảnh sát là người tốt, sẽ không hại em."
Nhưng cậu bé lại liên tục lắc đầu, "Nhưng mẹ em nói. Nếu em báo cảnh sát thì bà, bà sẽ không cho em gặp lại em gái nữa."
Những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng tuôn ra từ cặp mắt trong trẻo của cậu bé.
Không lâu sau, dưới tầng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, một vài anh cảnh sát nhân dân chen qua đám đông, bước đến trước tìm hiểu tình hình.
Hàm Tinh phụ trách trình bày sự việc. Trong lúc cô nói, cậu bé vẫn luôn túm chặt lấy tay cô, không dám ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát nên toàn trốn sau lưng cô.
Sau khi cảnh sát nghe Hàm Tinh giải thích xong, lập tức phái người đi những nơi lân cận tìm mẹ của cậu bé.
Một lúc sau, mẹ cậu bé được đưa về từ một quán trà.
Khi mẹ cậu bé đến, trên mặt còn có chút khó chịu, miệng cứ nói mãi, "Tôi còn chưa đánh xong, giục cái gì mà giục!"
"Cô Lưu, xin cô vui lòng hợp tác để giải quyết công việc."
"Tôi biết rồi! Các người buông tôi ra, tôi có thể tự đi được! Phiền chết đi được, tôi..."
Lưu Yến đột nhiên im bặt, đặc biệt là sau khi nhìn thấy máy quay, khuôn mặt bà ta trong nháy mắt trở nên méo mó.
Thế nhưng rất nhanh ngay sau đó bà ta đã bình tĩnh lại, đổi giọng, "Sao lại có nhiều cảnh sát ở trước cửa nhà tôi thế này? Không những cảnh sát mà còn có cả phóng viên cơ à?"
Lưu Yến nhìn Hàm Tinh vài lần, trong mắt có chút tức giận.
Hàm Tinh cũng không quan tâm, nói thẳng vào chủ đề, "Thằng bé nói bà nhốt em gái nó ở bên trong."
Lưu Yến giả vờ ngạc nhiên che miệng, "Ai ui, tôi quên mất, mọi người xem trí nhớ của tôi này! Không phải là do tôi sợ em gái nó còn nhỏ sẽ chạy lung tung hay sao? Tôi đi chơi mạt chược ở trên này nên mới nhốt lại!"
"Bà nói dối!" Thằng bé có Hàm Tinh chống lưng thì mạnh dạn hơn, nhưng vẫn hơi sợ hãi nên trốn sau lưng mọi người, "Bà rõ ràng đã nhốt em ấy mấy ngày rồi. Từ lúc tôi nói muốn đưa em đi tìm bố, bà liền nhốt em ấy lại!"
"Thằng bé này con đừng nói lung tung!" Lưu Yến không nhịn được, nâng cao tông giọng quát thằng bé. Thế nhưng ngay lập tức nhận ra thái độ này có hơi quá, lại lập tức dịu giọng nói, "Mọi người đừng nghe thằng bé nói lung tung. Tôi là mẹ ruột của bọn trẻ, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Lại nói, kể cả tôi có giam lại thì cũng là vì em gái nó đi lạc, trước đây đã từng như vậy một lần rồi. Làm tôi lo lắng muốn chết!"
"Bà rõ ràng không thật lòng quan tâm bọn tôi!" Mắt thằng bé đỏ quạch, cái miệng nhỏ mím chặt lại, "Em gái tôi đã bị nhốt nhiều ngày như vậy nhưng bà mới chỉ cho em ấy ăn một bữa cơm. Cho nên tôi mới phải đi trộm đồ! Bởi vì bà căn bản không định nuôi chúng tôi!"
Thằng bé vừa nói vừa lao vào trong lòng Hàm Tinh khóc òa lên, "Em muốn đi tìm bố!"
Nghe được hai chữ bố*, mặt Lưu Yến tái đi, ngay lập tức bước lên túm lấy cánh tay của thằng bé, muốn kéo nó vào trong nhà, "Đồng chí cảnh sát, cả vị phóng viên này nữa, chuyện riêng của nhà chúng tôi, không phiền mọi người nữa!"
[*Trong tiếng Trung thì bố là hai từ 爸爸]
"Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi muốn đi tìm bố của tôi!" Một tay thằng bé bị Lưu Yến dùng sức kéo vào trong nhà, một tay khác nắm chặt lấy tay Hàm Tinh, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng. Nó mong đợi nhìn Hàm Tinh bằng cặp mắt đầy nước mắt.
"Chờ đã!" Hàm Tinh hạ giọng nói, "Nếu thằng bé muốn tìm bố nó, vậy thì liên lạc với bố thằng bé được chứ?"
Lưu Yến khóe mắt giật giật nhìn mọi người, hiện ra vài phần hung dữ.
Bà ta quay đầu lại, mỉm cười, nhưng móng tay lại cấu chặt lấy cánh tay thằng bé, "Thật xin lỗi. Có lẽ mọi người không biết chứ tôi và bố của bọn trẻ đã ly hôn rồi. Tôi là mẹ đơn thân. Mọi người biết đấy, một mình nuôi nấng hai đứa trẻ, thỉnh thoảng chăm lo không đến nơi đến chốn là chuyện bình thường, tôi cũng