Sau khi kết thúc thời gian nghỉ trưa, cuối cùng Hàm Tinh cũng không chống đỡ được sự nhiệt tình của Lý Mai Lệ, kể từ đầu tới cuối tất cả mọi chuyện cho cô.
Vốn dĩ cô cho rằng Lý Mai Lệ sẽ thao thao bất tuyệt lôi kéo cô hỏi thêm vài chuyện nữa, nhưng Lý Mai Lệ chỉ kinh ngạc chớp mắt, thản nhiên chống cằm nhìn cô, bộ dáng như đã sớm biết mọi chuyện.
"Chị đã nghĩ tại sao mới ngày đầu tiên tổng biên tập Hứa tới đây đã vội vã muốn làm quen với em, ngày thường cũng cực kỳ chiếu cố em khi làm việc. Quả nhiên hai người đã quen nhau từ lâu, chẳng qua chị không nghĩ tới lại là người yêu cũ thời đại học."
"Em..."
"Được rồi chị biết rồi. Bây giờ nghĩ lại xem ra Lưu Tịnh Thiện là vì ghen với em. Đến cả chị cũng có thể nhìn ra được là tổng biên tập Hứa đối xử đặc biệt với em, cho nên thời gian gần đây cô ta mới nhiệt tình gán ghép em và Trương Duy Hiếu đến vậy. Bây giờ cả công ty đều biết Trương Duy Hiếu thích em rồi."
"Em đã từ chối cậu ấy rồi."
"Khi chị nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cậu ấy lần trước thì biết không phải giả rồi. Thật ra thằng bé Trương Duy Hiếu này không tồi, chỉ tiếc đối thủ cạnh tranh lại là tổng biên tập Hứa."
"Ừm...chị Mai Lệ." Hàm Tinh lộ vẻ khó xử, "Chuyện giữa em và tổng biên tập Hứa..."
"Chị biết mà, chuyện này chị sẽ không đi nói lung tung. Em yên tâm, chị nhất định sẽ giữ bí mật."
Hàm Tinh vẫn có chút không yên lòng, rốt cuộc dựa vào kinh nghiệm xương máu của cô thì Lý Mai Lệ vẫn rất thích bà tám.
"Em không tin chị hả?" Lý Mai Lệ tỏ vẻ mình bị tổn thương sâu sắc, "Con người chị vẫn có chừng mực đó nha! Chuyện không nên nói thì chị nhất định sẽ không nói. Em đừng có mà giống Lưu Tịnh Thiện nghĩ chị cái gì cũng có thể đem đi khua môi múa mép được đấy!"
"Không đâu ạ, buôn chuyện cũng không đến mức..."
"Chị thấy em chính là ghét bỏ chị rồi, ngày mai chị ngay lập tức..."
"Chị, thật sự không có mà." Hàm Tinh vội vàng ngắt lời chị ấy, ngữ khí chân thành, "Em tin chị."
"Thế còn được. Nhưng mà trước kia sao em lại quen tổng biên tập Hứa vậy?" Lý Mai Lệ trườn người sang, khôi phục bộ dáng không đứng đắn, mặt đầy tò mò.
Hàm Tinh dùng chiến thuật trì hoãn, kể lể nửa ngày cũng chưa kể đến nội dung chính.
Lý Mai Lệ tặc lưỡi, thấy Hứa Thanh Phong đang từ bên ngoài bước vào, "Thôi, chờ đến khi nào em tình nguyện nói đi rồi tính. Nhưng mà chiều nay tan làm em có muốn đến phố nhạc cụ dân gian cùng chị không?"
"Đến đó làm gì ạ?"
"Chị có hai voucher của cửa hàng đồ ngọt SW, bánh bông lan khoai môn của họ ăn ngon cực."
"Em biết cửa hàng online nổi tiếng đó, ăn khá ngon. Nhưng mà không phải có rất nhiều người xếp hàng sao?
"Sao đâu, cùng lắm thì xếp hàng một hai tiếng. Voucher này có hạn đó, chỉ còn một hai ngày thôi, sắp hết tới nơi rồi."
"Chị Mai Lệ." Hàm Tinh uyển chuyển cười, "Chị biết em không thích xếp hàng mà..."
Lý Mai Lệ khoác lấy vai cô, "Không được. Hôm nay chị đã giúp em rồi, em phải đi cùng chị. Một mình chị tự đi cứ kỳ lạ ấy."
"Em..."
"Sao hả?" Lý Mai Lệ nhướng mày nhìn cô.
Hàm Tinh nghĩ ngợi, "Vậy được ạ."
"Chứ còn gì nữa! Mỗi lần tan làm đều ru rú ru rú trong nhà! Hôm nay chị bao em!"
*****
Vừa tan tầm Hàm Tinh đã bị Lý Mai Lệ kéo ra khỏi công ty. Trên đường có đi qua Hứa Thanh Phong, thấy anh há mồm, có vẻ như định nói cái gì đó.
Nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng thì Hàm Tinh đã bị Lý Mai Lệ túm đi rồi.
Lý Mai Lệ vẫn luôn mồm nhanh lên nhanh lên, thậm chí còn không tiếc tiền mà gọi taxi, đi đến thẳng cửa hàng đồ ngọt.
Đáng tiếc chờ đến khi hai người bọn họ tới đó, vẫn không thể mua được bánh bông lan khoai môn của Lý Mai Lệ. Cuối cùng hai người chỉ có thể lấy lui làm tiến, chọn loại bánh nổi tiếng nhất.
Người trong tiệm bánh rất đông, Lý Mai Lệ bảo nhân viên đóng gói xong liền đưa cho Hàm Tinh một túi. Trước khi chia tay, Lý Mai Lệ vẫn còn nhắc mãi về bánh bông lan khoai môn.
Hàm Tinh nhìn Lý Mai Lệ bước lên xe xong, bản thân khoai thai đi về phía trạm xe buýt.
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, đèn đường sáng lập lòe.
Lúc này đã qua giờ cao điểm, trạm giao thông công cộng phía trước cũng chỉ có một vài người đang đứng.
Đợi chưa đến vài phút thì xe buýt đã tới trạm. Hàm Tinh bước lên xe, còn rất nhiều chỗ trống.
Đúng lúc này Hứa Thanh Phong đột nhiên gửi tin nhắn đến, hỏi cô đang ở đâu.
Hàm Tinh nghĩ nghĩ: [Em đang ở trên xe buýt.]
[Em cùng chị Mai Lệ rủ nhau đi đâu hả?]
[Vâng, chị ấy rủ em đến SW mua bánh.]
[Mua bánh?]
[Vâng, chị ấy nói có hai voucher mua bánh. Tiếc là vẫn chậm chân một chút, không mua được bánh bông lan khoai môn. À, anh hỏi em ở đâu có chuyện gì không?]
[Không có việc gì thì không thể tìm em sao?]
Hứa Thanh Phong đã kịp gửi đến một nhãn dán giận dỗi.
Khóe miệng Hàm Tinh nhếch lên: [Không có mà.]
[Vậy em...chủ nhật này có việc bận không?]
[Sao thế?]
[Bây giờ đã là tháng 11 rồi.]
[Em biết. Mấy ngày gần đây nhiệt độ đã giảm mấy độ rồi.]
[Trước kia tháng 11 chúng ta đều sẽ ra ngoài chơi.]
[Vậy à?]
Hứa Thanh Phong điên cuồng ám chỉ, Hàm Tinh đã sớm nhận ra, chẳng qua cố ý giả vờ không hiểu.
Hứa Thanh Phong có chút nóng nảy.
[Cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi đi! Em mau mau nghĩ lại đi, mọi lần chúng ta ra ngoài chơi cái gì! Có thể tham khảo một chút.]
[Lâu như vậy rồi, em không nhớ gì hết.]
Hứa Thanh Phong lập tức gửi tới một nhãn dán khóc òa lên, cuối cùng rầu rĩ không vui nói: [Thôi được rồi, vậy em nghĩ xem em muốn đi đâu chơi.]
[Nhưng em còn chưa đồng ý đi chơi với anh mà.]
[Hàm Tinh...]
Hàm Tinh có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Hứa Thanh Phong khi nhìn thấy tin nhắn này, nhất định là lông mày xoắn hết lại, một bộ dáng không thể đáng thương hơn.
[Em biết rồi, chủ nhật em không bận gì.]
[Nói như vậy là quyết định rồi nhé! Em nhất định phải để dành hôm đó cho anh.]
Hàm Tinh nói chuyện phiếm với Hứa Thanh Phong thêm một lúc. Mắt thấy đã sắp về đến nhà, cô mới cất điện thoại, bước về phía nhà mình.
Cô về đến nhà, đi đến trước bàn trà, lấy quyển "Nhật ký du lịch" mà cô mới đọc gần đây ra.
Trên quyển sách có một sợi chỉ màu đỏ, xâu trong sợi dây là một viên đá màu đen.
Hàm Tinh cẩn thận gỡ viên đá ra, sau đó lấy ra một sợi chỉ mới do chính tay cô bện, nhắm vào lỗ của viên đá, sau đó dần dần xâu vào.
Cô thắt chặt sợi chỉ, chiếc vòng tay gần như giống như đúc cái ban đầu. Giống nhau về chất liệu, về cách bện vòng, chỉ là chiếc vòng hiện tại có sợi dây mới hơn mà thôi.
Hàm Tinh cẩn thận cất cái vòng tay vào trong hộp quả đã được chuẩn bị sẵn, sau khi thắt xong chiếc tơ bướm, cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhìn chiếc hộp trên tay một lúc lâu, cực kỳ vừa lòng.
Nghĩ đến biểu cảm của người đàn ông ấy khi nhận được quà, khóe miệng Hàm Tinh không nhịn được dâng lên. Thế nhưng khi nghĩ đến chiếc vòng tay này có ý nghĩa với anh nhiều như vậy, trong lòng vẫn có chút áy náy.
Cô lén giấu nó đi, không biết người đàn ông ấy có tức giận không nữa...
*****
Sáng ngày hôm sau, sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Hứa Thanh Phong lại chạy tới tìm cô xác nhận lại buổi hẹn hò hôm chủ nhật.
Hàm Tinh liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Nhưng Hứa Thanh Phong vẫn lưu luyến chưa muốn đi, mặt đầy mong đợi nhìn cô, "Em thực sự không nhớ gì sao?"
Hàm Tinh nghi hoặc nhìn anh, "Nhớ gì cơ?"
Hứa Thanh Phong chậm rãi cúi đầu, có chút buồn bực, cũng có chút giận dỗi, "Em không nhớ rõ thì thôi vậy."
Bóng dáng Hứa Thanh Phong rời đi muốn bao nhiêu cô đơn có bấy nhiêu cô đơn.
Hàm Tinh cho rằng anh thực sự rất đau lòng, cô rối rắm có nên lấy hộp quà ra hay chưa.
Kết quả đến buổi chiều, Hứa Thanh Phong lại vào văn phòng nói mời mọi người ăn gì đó. Sau đó Hàm Tinh nhìn thấy bánh bông lan khoai môn được đặt ở trên bàn, bên cạnh còn có đủ loại đồ uống.
Nhân lúc mọi người đang tranh nhau đồ uống thì Hứa Thanh Phong lén lút lấy cốc sữa lắc, đưa đến trước mặt Hàm Tinh.
Vẫn là vị yêu thích của cô.
Hàm Tinh nhận lấy, nhỏ giọng nói "Cảm ơn."
Hai người mặt đối mặt, cách nhau một khoảng cách rất nhỏ.
Không khí có chút mờ ám, hai người nhìn nhau. Cho đến khi mọi người đã chọn xong đồ uống, trở về chỗ ngồi thì Hứa Thanh Phong mới lùi bước lại.
Đúng lúc này Lý Mai Lệ cầm hai hộp bánh bông lan khoai môn tiến lại gần, đưa cho cô một hộp. Khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh Phong rời đi thì trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
"Haiz, thật tốt, em còn có người chuyên tặng đồ."
"Chị Mai Lệ." Hàm Tinh nhận lấy hộp bánh từ tay Lý Mai Lệ, nói "cảm ơn" với chị ấy.
"Cảm ơn cái gì chứ! Chị thấy hôm nay chị có thể được ăn bánh khoai môn mà chị hằng mong ước là nhờ phúc của em đấy!"
"Em á?" Hàm Tinh nghĩ ngợi, bỗng dưng nhận ra điều gì đó.
Lý Mai Lệ sớm đã nhìn thấy biểu cảm của cô, "Có phải hôm qua em nói chuyện mua bánh với tổng biên tập Hứa không?"
"Em chỉ thuận miệng nói một hai câu là hôm qua mình không mua được thôi." Không ngờ người đàn ông này lại nhớ rõ đến vậy.
"Aigoo, tổng biên tập Hứa cũng quá cẩn thận rồi. Người đàn ông hoàn hảo như thế biết tìm ở đâu bây giờ đây."
Lý Mai Lệ cảm thán vài câu, quay về chỗ ngồi của mình ăn bánh.
Hàm Tinh cũng ngồi xuống theo, ly sữa lắc trong tay tỏa ra hơi lạnh, nhưng theo đó lại có một chút hơi ấm, truyền đến trong tim cô.
Giải quyết xong trà chiều, cả văn phòng đều có cảm giác thỏa mãn.
Thời gian làm việc buổi chiều rất nhanh đã trôi qua, khi Hàm Tinh rời khỏi văn phòng thì Hứa Thanh Phong vẫn chưa từ ngoài trở về.
Cô vẫn theo đường cũ đi đến trạm xe buýt đối diện công ty để chờ xe.
Lúc này trời đột nhiên đổ mưa phùn, mang theo gió lạnh thấu xương, xuyên qua lớp quần áo.
Hàm Tinh theo bản năng kéo chặt áo vào một chút, đôi bàn tay nhỏ nhắn lộ ra giữa trời gió lạnh càng trở nên nắng nõn, thậm chí còn có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ qua làn da.
Nước mưa rơi trên mái hiên phát ra những tiếng vang có giai điệu. Đột nhiên có tiếng còi xe truyền đến, Hàm Tinh ngẩng đầu lên thì thấy