Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Hình như tôi đã lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ.
Cô đã nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, và sau khi cô tỉnh lại, trong đầu của cô chỉ vang lên một câu nói.
…
Năm Vân Thư mười tuổi, bố mẹ cô đã không may qua đời trong một vụ tai nạn thảm khốc.
Người thân duy nhất còn sót lại lúc bấy giờ của cô không ai khác chính là bà nội.
Bà nội đã vất vả dành dụm nuôi cô khôn lớn.
Đến khi cô thi xong kỳ thi đại học, bà nội cũng vì bệnh nặng mà qua đời.
Từ đó đến nay, Vân Thư đã không còn bất kỳ người thân nào trên cõi đời này.
Để trang trải tiền học phí, Vân Thư đã tận dụng hết thời gian rảnh đi làm thêm.
Sau đó cô được người bạn giới thiệu cho một công việc ở thành phố điện ảnh.
Và cô được một đoàn làm phim nhìn trúng, họ đã chọn cô làm diễn viên quần chúng.
Sau đó cô được một người đại diện để ý tới và người đó quyết định sẽ nâng đỡ cô tiến vào giới giải trí.
Sau một thời gian dài phấn đấu, cuối cùng cô cũng leo lên được vị trí tuyến ba, không quá nổi nhưng cũng chưa đến mức chìm.
Lý do vì sao cô không quá nổi tiếng, không phải vì cô không đủ xinh đẹp, cũng không phải vì lý do diễn xuất.
Thực ra cả hai yếu tố đó cô đương nhiên là có đủ.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tính cách của cô, vừa trầm lặng lại không có ý chí phấn đấu vươn lên, nên cô cứ thế bình chân như vại là diễn viên tuyến ba.
Có lẽ vì cô đã từng trải qua quá nhiều bất hạnh, nên Văn Thư luôn nhìn cuộc đời này bằng ánh mắt bình thản.
Cũng một phần do tính cách phật hệ của cô, với lại cô nghĩ dù mình có làm việc quần quật thì cũng chỉ như vậy, mà tiền chỉ cần kiếm đủ cho bản thân dùng là được, việc trở nên nổi tiếng nhìn thì có vẻ tốt nhưng cô lại không có hứng thú với chuyện này.
Hơn nữa cô thực sự không muốn bản thân trở nên nổi tiếng, bởi vì khi nổi tiếng con người rất dễ vướng phải những thị phi, mà thứ cô sợ nhất chính là những rắc rối và phiền phức.
Chính vì vậy, cô yên phận sống một cuộc đời ‘cá mặn’ giữa một thế giới giải trí, cô may mắn được người đại diện che chở và bảo vệ.
Có một cuộc sống bình lặng giữa giới giải trí.
Mới vậy mà đã qua sáu năm.
— — —
Vân Thư nhận được một tấm chi phiếu, với yêu cầu làm tình nhân.
Vân Thư cúi đầu xuống nhìn tấm séc, lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Mùi tiền rất thơm, và người đàn ông này rất đẹp trai.
Đêm hôm đó, Vân Thư mơ thấy một giấc mơ, cuối cùng cô đã nhớ lại ký ức kiếp trước của mình.
Sau đó cô mới nhận ra được một sự thật rất khủng khiếp.
Thế