Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Tiếng chuông cửa vang lên, Vân Thư đang ngồi trên ghế sofa giật bắn mình, cô đi chân trần chạy ra ngoài, biểu cảm trên khuôn mặt lúc vui lúc buồn nhìn rất phức tạp.
Rõ ràng cô chỉ đi ra mở cửa cho kim chủ mà cô cảm giác mình giống như được đưa ra pháp trường.
Đứng trước cánh cửa, cô hít thở sâu một hơi, nở nụ cười có hơi cứng nhắc, cánh cửa từ từ mở ra.
“Phó, Phó…” Vẻ mặt Vân Thư để lộ rõ sự bối rối, cô không biết nên gọi anh là gì, kim chủ hay là Phó tổng? Suy nghĩ một lúc, khuôn mặt dần đỏ ửng lên, cô dịu dàng nói, “Phó tổng.”
Phó Nhiên mặt không cảm xúc, giọng nói không còn dịu dàng như lúc nghe điện thoại, có hơi lạnh lùng và nghiêm túc, anh nói: “Em cứ gọi tên anh là được.”
Vân Thư- kẻ đã đoạt mất vai diễn của nữ phụ, khi đối diện với nam chính Phó Nhiên cô vừa thấy bất an vừa cảm thấy lo lắng.
Giọng nói lạnh lùng của anh càng khiến cho cô sợ hãi, giọng nói trở nên run rẩy ngày càng bé dần: “Phó…Phó Nhiên”
Biểu cảm trên khuôn mặt Phó Nhiên ngày càng trở nên khó coi.
Rõ ràng ngày hôm qua, cô không sợ anh như vậy…
Sau đó, hai người im lặng đứng nhìn nhau, cho đến khi có một cơn gió thổi qua, vì Vân Thư chỉ mặc váy ngủ với lại cô còn không đi dép nên cơ thể không chịu được lập tức run lên, cô hắt xì hơi một cái, mới chấm dứt cuộc chiến.
Phó Nhiên nhíu mày lại, dùng sức chen vào nhà, sau đó tiện tay đóng cánh cửa.
Đồng thời anh cởi áo khoác ra choàng lên người Vân Thư, nhìn thấy cô không đi dép, sắc mặt của anh lại lần nữa tối sầm, anh ngay lập tức bế cô lên.
Không phải là kiểu ôm công chúa, mà là anh đặt tay lên eo của cô nhấc người cô lên để chân không chạm đất.
Sau khi Phó Nhiên đặt cô ngồi lên chiếc ghế sofa, anh nhanh chóng thả tay ra.
Cúi người cầm dép lên đi vào chân của cô.
Chiếc áo vest mặc trên người anh vừa vặn, nhưng đối với cô thì có hơi rộng.
Vân Thư ngơ ngác, chờ sau khi Phó Nhiên làm xong tất cả mọi việc, lúc này cô mới nhận ra, khẽ “A” một tiếng.
Phó Nhiên lông mày vẫn nhíu chặt, anh nhìn cô nói: “Lần sau em nhớ phải mang dép, nhỡ chẳng may bị cảm thì sao.”
Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt Phó Nhiên lộ rõ sự không hài lòng, giọng nói vừa lạnh lùng lại