Trong không gian mà Tang Lạc có được có một rừng hoa đào lớn luôn nở hoa, lớn đến nỗi không thấy bìa rừng, cho nên Tang Lạc gọi nó là không gian đào nguyên.
Trong không gian đào nguyên này còn có một căn nhà nhỏ ba tầng, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Chỉ cần nàng có ý nghĩ muốn vào không gian đào nguyên, trong đầu nàng sẽ hiện ra một không gian đào nguyên nho nhỏ.
Nàng có thể nhìn thấy những thứ bên trong, có thể đem ra ngoài, còn có thể mang đồ vào.
Chỉ là, Tang Lạc nhận thấy cơ thể mình không thể vào trong đó, hay nói cách khác, bất cứ thứ gì có sự sống sẽ không thể mang vào.
Cơ thể không thể đi vào, nhưng ở trong đó nàng có thể đi lại tự do giống như nàng có một cơ thể khác trong đó.
Không gian đào nguyên tuy tươi đẹp nhưng không có sinh vật sống, thậm chí cả những động vật như con sâu con kiến cũng không có, ngoài tiếng gió ra thì yên lặng đến đáng sợ, Tang Lạc không nhìn thấy sự sống ở nơi này.
Và kể từ sau khi bước ra khỏi căn phòng đá tối tăm đó, Tang Lạc thích mọi thứ đều sống động sôi nổi, cho nên nàng không thích đến không gian đào nguyên này, nó mang lại cho nàng cảm giác chán nản không lý giải được.
Những ngày sau đó, Tang Lạc không luyện công.
Bốn năm trước, có một lần khi nàng tu luyện bộ công pháp vô danh này thì xuất hiện vấn đề, có mấy lần nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy cuối cùng vẫn sống sót một cách thần kỳ, nhưng sau đó nàng lại bị một căn bệnh lạ.
Sau khi tu luyện được ba tháng, nhất định phải có một tháng không thể tu luyện công pháp đó, nếu không toàn thân như bị hàng vạn con kiến cắn.
Có một lần Tang Lạc cố gắng nghiến răng tu luyện, cuối cùng dẫn đến huyết mạch bị vỡ, bị thương nặng, như vậy nàng mới chịu bỏ cuộc, giống như kỳ nghỉ định kỳ ở trường trước khi nàng xuyên không, tu luyện ba tháng thì phải có một tháng để nghỉ ngơi.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện bị nhốt trong hang đá hết năm năm kia, hết lần này tới lần khác chuyển nguy thành an và còn sống tốt hơn nữa, tính mạng còn kiên cường hơn con gián, đúng là không thể tin được.
Suốt một tháng ở trong hang đá không thể tu luyện, Tang Lạc ngẩn người cả ngày hoặc là ngủ, trong giấc mơ nàng muốn nhìn thấy những người và cảnh vật mà nàng muốn thấy.
Bây giờ rời khỏi hang đá đó, tháng này phải qua như thế nào, nhất thời thật khiến cho Tang Lạc có chút hoang mang.
Nghĩ đến không gian của nàng mà nàng không muốn đến kia, Tang Lạc thở dài một cái, tập trung tinh thần đi vào không gian đào nguyên.
Bầu trời đỏ thẫm xoáy trong gió, trải khắp mặt đất, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy căn nhà lầu gỗ ba tầng.
Tang Lạc có được không gian này cũng chỉ vội vã nhìn lướt qua vài lần.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi hang đá đó, nàng thật sự không muốn một mình ở trong chỗ này, nên nàng có cảm giác không thích không gian này.
Ở bên ngoài, ít ra còn có sư phụ của nàng, không làm cho nàng cảm thấy rằng nàng chỉ có một mình.
Hơn nữa nàng luôn cảm thấy không gian này có gì đó liên quan đến người phụ nữ mặc áo choàng đen đó, nói không chừng chủ nhân trước của không gian này chính là bà ta, ít nhiều cũng khiến cho Tang Lạc có chút chán ghét.
Nhưng hiện tại dù sao cũng đã là không gian của riêng mình, sẽ là con át chủ bài trong tay của mình sau này, làm điều gì đó cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên tốt hơn hết vẫn phải thăm dò trước mới được.
Cuộc thăm dò này thật sự cho Tang Lạc tìm được rất nhiều điều tốt đẹp.
Căn nhà gỗ nhìn từ trên cao giống như một chữ “hồi”, bộ “khẩu” ở giữa được để trống, mặt trời có thể trực tiếp chiếu thẳng vào nhà.
Tầng một của căn nhà gỗ hầu như không có gì, giống như là một giá đỡ cho tầng hai và tầng ba.
Nhìn thoáng qua có thể thấy rõ những thứ ở tầng một, hai bên trái phải có bốn cây cột, bên cạnh mỗi cột có một cầu thang thông lên tầng hai và tầng ba.
Đập vào mắt đầu tiên chính là khoảng đất trống ở giữa tầng một, nơi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào, vừa đúng chiếu vào khu đất tưởng chừng rất bình thường.
Tang Lạc áng chừng nó rộng khoảng chín mét vuông, trên đất vàng có trồng vài loại cỏ không tên, Tang Lạc mơ hồ nhớ mình đã nhìn thấy một trong số chúng trong một cuốn sách nào đó.
Nhìn mấy ngọn cỏ đơn độc một lượt xong, Tang Lạc bước đến câu thang bên phải đi thẳng lền tầng hai.
Có bốn căn phòng trên tầng hai, đều không khóa, đẩy nhẹ là có thể mở được.
Phòng đầu tiên Tang Lạc bước vào là thư phòng, trúc giản, ngọc giản, sách giấy, còn có những mảnh xương chạm khắc khác đều được đặt ở hai bên kệ.
Trúc giản, ngọc giản: sách làm bằng thẻ trúc hoặc thẻ ngọc ghép lại.
Tang Lạc không đọc kỹ những cuốn sách này, nàng xem qua một vòng thì đi qua những phòng khác.
Bốn căn phòng này đều đối diện với nhau, vừa vặn trở thành một hình vuông.
Trong căn phòng thứ hai, ở giữa đặt một cái lò luyện đan lớn, bên cạnh lò còn có một cái đệm ngồi thiền làm bẳng cỏ khô, một bên có cái tủ nhỏ, ngoài những cái này ra cả căn phòng không có gì hết.
Căn phòng thứ ba là một mớ hỗn độn mà Tang Lạc không biết là cái gì.
Chiếc bình hoa rơi trên mặt đất, những cuộn tranh lăn lóc khắp nơi, bình rượu và nhiều những thứ lộn xộn linh tinh khác nữa.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, căn nhà này tuy đã lâu không có người ở nhưng không có dấu vết của bụi.
Tang Lạc bước tới nhặt một bức tranh nằm rải rác trên mặt đất.
Trong tranh có một người con gái mặc váy đỏ xinh đẹp, nụ cười như nắng mùa xuân, nàng nép vào vòng tay của một người đàn ông mặc áo trắng, nở nụ cười hạnh phúc.
Tang Lạc cuộn bức tranh lại tiện tay để trên bàn, đi xung quanh xem những thứ trên mặt đất.
Chân đèn bình phong, còn có một thanh kiếm treo ở trên tường, thân kiếm màu đỏ.
Chiếc tủ chạm trổ kín một bức tường, treo đầy quần áo con gái.
Trong tủ có một hộp bị khóa, Tang Lạc không để ý cho lắm đóng cửa tủ lại đến căn phòng cuối cùng.
Căn phòng cuối cùng làm cho Tang Lạc thấy thú vị, trong phòng có hai cái kệ, trên kệ có đặt một số chai lọ và hộp.
Tang Lạc biết đây là những thứ để đựng đan dược, nhưng nàng không nhận ra được rốt cuộc là đan dược gì.
Tang Lạc quyết định sau khi xem xong tầng ba thì sẽ lấy những đan dược này cho sư phụ xem.
Tang Lạc không có ý định giấu sư phụ về việc nàng có một không gian.
Trước khi nàng xuyên không cũng đọc qua một số tiểu thuyết, trong đó có tiểu thuyết liên quan đến không gian.
Lúc đó nàng cũng từng nghĩ nếu có một không gian thì sẽ thế nào, ví như như nữ nhân vật chính trong đó phải giấu không gian của mình thật kỹ, để tránh người khác dòm ngó.
Nhưng mà bây giờ, tâm lý của nàng có chút thay đổi.
Trên đời này, nàng chỉ có thể tin tưởng dựa dẫm vào mỗi sư phụ, nếu cả sư phụ cũng phải giấu giếm thì nàng không biết còn ai để tin tưởng nữa.
Một thân một mình rất cô đơn.
Thế giới rộng lớn như vậy lại không có một người để tin tưởng, cảm giác này khó chịu tới mức nào.
Vừa suy nghĩ, Tang Lạc vừa đi đến cầu thang thông lên tầng ba.
Cả tầng ba đều rất thông thoáng, chỉ cần đi vòng qua một tấm bình phong mẫu đơn là Tang Lạc đã có thể thấy toàn bộ không gian tầng này.
Chính giữa tầng ba có đặt một chiếc giường lớn, trên sàn trải một tấm thảm lông, nhìn bộ lông màu trắng đó cũng không biết là lông của con vật gì.
Bên phải có một cái bàn nhỏ và vài cái đệm, trên bàn nhỏ đặt ngẫu nhiên bình và ly rượu cùng bộ ấm trà như vừa được lấy ra để chuẩn bị pha trà, khiến người ta cảm thấy hình như chủ nhân ở đây vừa mới rời đi không lâu.
Ngoài ra còn có một chiếc ghế dài bên giường, khi Tang Lạc nhìn sang, phảng phất như nhìn thấy người con gái mặc áo đỏ trong bức tranh đang dựa vào đó, quay lưng về phía nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Loáng một cái, Tang Lạc lại chăm chú nhìn, trên ghế dài trống không, làm gì có người con gái mặc áo đỏ nào, cả cửa sổ cũng được đóng chặt.
Tầng ba này có rất nhiều cửa sổ, cửa sổ của ba mặt tường đều có chạm khắc.
Tang Lạc đẩy hai cánh cửa sổ gỗ lớn cạnh giường ra, đột nhiên một luồng gió thổi vào làm tấm rèm dài mỏng bên giường khẽ đung đưa.
Từ cửa sổ này nhìn sang là cả một khu rừng đào hồng mênh mông bát ngát.
Tang Lạc cũng từng thắc mắc liệu không gian đào nguyên này có điểm cuối cùng hay không, cũng có thể có, chỉ là với năng lực của nàng không đủ để tìm ra nó.
Nếu sau này nàng càng ngày càng trở nên lợi hại, có phải cũng sẽ có một ngày cơ thể của nàng vào được không gian này không?
Mỗi lần nàng vào đây, không gian này đều như vậy.
Thời tiết đẹp, gió ấm nắng vàng, còn có rừng đào, dựa vào những cánh hoa đào dày đặc trên mặt đất thì nàng biết những hoa đào này hình như không bao giờ tàn.
Không gian này thật sự rất đẹp, hơn nữa Tang Lạc cảm thấy linh khí trong đây tốt hơn thế giới có linh khí mỏng manh bên ngoài, nhưng Tang Lạc vẫn không thích đến chỗ này.
Có lẽ bởi