Phó Thanh Viễn cảm thấy từ sau khi đồ đệ nói sư đồ hai người cùng ở bên nhau ngày sinh thần thì nàng trở nên có chút kỳ lạ.
Khi chàng xuất hiện, nàng lúc nào cũng luôn nhìn chằm chằm vào chàng, chẳng hạn như chàng ngồi ở đó sẽ cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào lưng mình, ánh mắt săm soi nhìn từ trái qua phải, gần như làm chàng cảm thầy mình đang không mặc y phục.
Cứ mỗi lần chàng quay đầu lại, đồ đệ sẽ giả vờ thản nhiên nhìn xung quanh, đợi khi chàng quay đầu ra chỗ khác, đồ đệ nghĩ vẫn nhìn chưa kĩ nên tiếp tục nhìn.
Thỉnh thoảng trong miệng nàng còn lẩm bẩm rồi vẽ gì đó ra giấy.
Phó Thanh Viễn luôn có tính cảnh giác cao nên sẽ rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác.
Trong sự nghiệp tu luyện hơn trăm năm của chàng, cũng không có ai nhìn chằm chằm vào chàng một cách không có chừng mực như vậy.
Nhưng bây giờ người đang nhìn chằm chằm vào chàng chính là tiểu đồ đệ của chàng.
Tuy không biết nàng định làm gì, nhưng chắc chắn đồ đệ không có ác ý, người là sư phụ như chàng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể chịu đựng để nàng nhìn.
Còn không thì chỉ có thể cố gắng ở trong phòng tu luyện, tránh đồ đệ cứ nhìn vào khiến chàng thấy không được tự nhiên.
Nhưng sau khi chàng ung dung thản nhiên trốn tránh đồ đệ mấy ngày thì lại phát hiện đồ đệ trông rất ủ rũ, tinh thần không tốt, trên người còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Phó Thanh Viễn thầm cau mày, lẽ nào đồ đệ tu luyện gặp vấn đề gì mà lại không dám nói với chàng? Hoặc có lẽ liên quan đến sự bất thường của nàng vài ngày trước?
Khi tiểu đồ đệ quay người lại, Phó Thanh Viễn vốn luôn để ý tới tiểu đồ đệ nên liền phát hiện vết máu sau lưng nàng.
Quả nhiên là bị thương rồi! Trong lòng Phó Thanh Viễn choáng váng, buột miệng nói: “Bị thương sao không nói với sư phụ?”
“Bị thương chỗ nào ạ?”
Phó Thanh Viễn nhìn thấy bộ dạng khó xử của đồ đệ, cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng.
Dù sao đồ đệ vẫn còn nhỏ, vẫn còn nhiều chuyện chưa biết, là sư phụ thì chàng phải có trách nhiệm với nàng.
Vì vậy Phó Thanh Viễn trực tiếp chuẩn bị tinh thần kiểm tra vết thương cho đệ tử, cho dù không kiểm tra được, cũng có thể dùng linh lực để thăm dò.
“Khoan đã sư phụ!” Tang Lạc nhìn thấy sư phụ đưa tay ra, vẻ mặt như muốn khóc nhưng không ra nước mắt mà né tránh, ngượng ngùng che chiếc váy của mình lại, mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng nàng nhịn không được đỏ mặt nói: “Không phải bị thương, là nữ nhi ai cũng phải có, tóm lại là sư phụ người không cần phải lo lắng!”
Nói xong Tang Lạc chạy về phòng rồi ở trong đó rất lâu.
Lần này đến lượt sư phụ Phó Thanh Viễn đứng trước cửa phòng của đồ đệ một hồi lâu.
Từ những lời nói của đồ đệ, Phó Thanh Viễn đưa ra được kết luận “đồ đệ không phải bị thương, nàng chắc chắn biết được chuyện gì đã xảy ra, nhưng không tiện nói với chàng”.
Lúc này Phó Thanh Viễn mới chợt nhớ ra đồ đệ của mình là một tiểu cô nương, có thể có một số việc không thích hợp để nói với người sư phụ này.
Nghĩ thế, Phó Thanh Viễn lờ mờ cảm thấy những gì mình vừa làm lúc nãy có chút không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng, Phó Thanh Viễn cũng không rõ.
Phó Thanh Viễn là một tu sĩ trúc cơ, bừa bãi tùy tiện mà lớn lên, hiện giờ cảm thấy bản thân mình gặp phải vấn đề khó đầu tiên là nuôi một đồ đệ.
Dường như cơ thể nàng có điều gì đó không ổn, nhưng nàng lại không nói cho sư phụ này biết.
Có lẽ chàng nên đi tìm những tu sĩ khác có kinh nghiệm nuôi đồ đệ để hỏi thử, nhưng chàng lại không quen biết tu sĩ nào hết, muốn hỏi cũng không biết đến chỗ nào.
Một người từng bị thương nặng không tự băng bó được cũng có thể mặc kệ trực tiếp dựa vào nghị lực để chống chọi đến nay, trong môi trường khắc nghiệt cũng có thể sống mạnh mẽ như cỏ dại, giết người không run tay như Phó Thanh Viễn lần đầu tiên cảm thấy có chút khó xử.
Khác với sự vướng mắc phiền muộn của sư phụ, Tang Lạc đang ở trong phòng xé quần áo làm đai vệ sinh, xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nàng là đệ tử! Chẳng lẽ đệ tử còn phải đi dạy sư phụ người cái gì gọi là kinh nguyệt lần đầu của nữ nhi sao! Nhìn vẻ mặt thản nhiên chính trực đó của sư phụ, một chữ nàng cũng không thốt lên được.
Còn muốn xem vết thương cho nàng, nếu thật sự để sư phụ nhìn “vết thương” cho nàng, đợi đến khi sư phụ hiểu ra mọi chuyện, nói không chừng lần này sư phụ phải bế quan mười năm…
Thẹn quá hóa giận rồi nói phải bế quan, khó xử thấy ngại rồi nói phải bế quan, xấu hổ rồi nói phải bế quan… Ngoài giải pháp là bế quan, chưa bao giờ đổi cách khác.
Tang Lạc cũng xem như nhìn rõ chút tâm tư đó của sư phụ.
Còn về thời gian bế quan thì tùy vào mức độ ngại ngùng của sự việc đó trong mắt sư phụ.
“Phát hiện chuyện có kinh nguyệt của nữ đồ đệ và kiểm tra giúp nàng” nếu thật sự là như vậy, với tính cách của sư phụ e rằng một thời gian dài cũng không ra gặp nàng.
Có lúc sự ngây thơ của sư phụ thật sự khiến cho nàng đỡ không nổ.
Bị phát hiện chuyện có kinh nguyệt thật ra cũng không có gì, nhưng mà phản ứng mơ hồ và nghiêm trọng của sư phụ khiến cho nàng cảm thấy rất xấu hổ!
Đợi Tang Lạc sửa soạn xong tự mình bước ra thì đã nhìn thấy bộ dạng của sư phụ nàng đang đứng trước cửa phòng nhắm mắt suy nghĩ điều gì.
Tang Lạc có chút không tự nhiên kéo bím tóc của mình, nàng còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy sư phụ đột nhiên nói với nàng: “Theo sư phụ đến chỗ này.”
“Hả?” Chẳng lẽ sư phụ nàng dẫn nàng đi khám bệnh, không phải chứ…
Tang Lạc theo sư phụ bước lên thanh kiếm bay với tâm trạng bất an.
Nàng đang nghĩ, bây giờ mình nói với sư phụ là nàng chỉ là đến kỳ kinh nguyệt sẽ xấu hổ hơn, hay là đợi chút nữa đại phu nói với sư phụ: “Đồ đệ của người đến kỳ kinh nguyệt” sẽ xấu hổ hơn?
Tang Lạc đã quen với việc đứng trên kiếm bay nên lần này không run giống như lần trước, nhưng mà lần này nàng cảm thấy bồn chồn hơn.
Cuối cùng nhịn không được nàng kéo sư phụ của mình nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, chúng ta đang… đến chỗ đại phu?”
“Không phải.”
Tang Lạc nghe câu trả lời này liền thả lỏng người, nếu không phải đi gặp đại phu thì không sao rồi, làm cho nàng lo lắng vớ vẩn nãy giờ.
Phó Thanh Viễn nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Tang Lạc thì càng thêm nan giải, rõ ràng đồ đệ không muốn nói với người khác, rốt cuộc là chuyện gì làm cho nàng khó xử như vậy.
Phó Thanh Viễn dẫn theo Tang Lạc đến một chợ tu chân khác của Linh Quang giới với tâm trạng nặng nề.
Tang Lạc nhớ chợ tu chân đó được gọi là Vĩnh Châu Tập, lần này sư phụ dẫn nàng đến nơi này gọi là Ung Châu Tập.
Ung Châu Tập này rõ ràng là xa hơn chút so với Vĩnh Châu Tập, thời gian đi bằng kiếm bay cũng sẽ lâu hơn.
Chỉ nhìn những bảng hiệu thổ hào của Ung Châu tập này, Tang Lạc cũng có thể biết được chợ này so với Vĩnh Châu Tập càng cao quý sang trọng có đẳng cấp, kể cả việc bước vào đó cũng phải nộp một linh thạch ở cổng vào, Vĩnh Châu Tập không có quy tắc này.
Đi theo sau Phó Thanh Viễn, Tang Lạc cũng không nhìn nhiều.
Bởi vì ngoài những kiến trúc tinh xảo ở hai bên, nhiều mỹ nhân và tu sĩ mặc trang phục của đệ tử các môn phái trên