Sau khi bị đồ đệ kéo về nhà, Phó Thanh Viễn đưa gói đai vệ sinh trong túi trữ đồ của mình cho tiểu đồ đệ, nói: “Chủ cửa tiệm nói chỗ này đủ dùng cho mười năm, khi sử dụng dùng linh lực điểm trên này là được, giống như vậy… ” Phó Thanh Viễn rút ra một dải nhỏ dài bằng ngón tay, vừa nói vừa chuẩn bị làm mẫu cho đồ đệ xem.
“Sư phụ người không cần làm mẫu con hiểu rồi!” Tang Lạc ngăn cản người sư phụ có trách nhiệm đến cùng muốn chỉ cho nàng cách sử dụng rồi lấy đi gói đai vệ sinh loại thu nhỏ và tiện mang theo trên tay chàng với khuôn mặt như khúc gỗ, đoạn nhét vào túi trữ đồ của mình bằng tốc độ nhanh nhất.
Lần này, Tang Lạc cả những câu phàn nàn như “sư phụ người mua đồ cũng phải làm giống như bán sỉ vậy” cũng không muốn nói nữa.
“Vi sư phải bế quan một thời gian.”
Đột nhiên nghe những lời này của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại thấy đương nhiên.
Nàng đã nói rồi, sư phụ quả nhiên vẫn thấy xấu hổ! Mỗi lần hễ xấu hổ là chắc chắn chàng sẽ tìm lý do bế quan, nàng cũng đã nhìn thấu rồi.
Chuyện sư phụ đã quen với việc xấu hổ mà mặt không biến sắc, đồ nhi có thể hiểu được.
“Dạ, sư phụ nhớ ra trước ngày mười lăm tháng sáu.” Tang Lạc thở dài thật là hết cách với những tâm tư nhỏ của sư phụ, sau đó với biểu cảm không thể bình thường hơn nữa nói.
Sư phụ bị đồ đệ hiểu nhầm là xấu hổ.
Hoàn toàn không biết lối suy nghĩ của đệ tử, nên bình tĩnh trở về phòng bế quan.
Mới đó đã đến ngày mười lăm tháng sáu, Tang Lạc chính thức tròn mười ba tuổi.
Nàng mặc chiếc váy màu đỏ tươi vui, khuôn mặt trẻ thơ ửng hồng, môi đỏ răng trắng trông tràn đầy sức sống, quả thực khiến người ta rất yêu thích.
Món quà sinh thần được chuẩn bị cho sư phụ – bức tượng sư phụ tự tay nàng chạm khắc đã làm xong, hiện tại được đặt trong không gian của nàng, nàng tìm thời gian lẻn vào để trong phòng của sư phụ, sau đó tạo một bất ngờ cho chàng.
Nhưng Tang Lạc vẫn còn một chuyện phiền não, làm sao thuyết phục sư phụ dẫn nàng đến Linh Lung Quán một lần nữa đây.
Lần trước đến Linh Lung Quán, nàng đã thỉnh giáo Linh Lung chỗ nào có thể mua được mì trường thọ, loại mà mình có thể nấu trực tiếp khi mua về.
Lúc đó Linh Lung nói là tu sĩ không quá chú trọng những loại thực phẩm này, cho nên ngoài thức ăn nấu sẵn trong tửu lầu, không có nơi nào có thể mua nguyên liệu như người phàm.
Khi biết được nàng muốn cùng sư phụ trải qua ngày sinh thần, muốn tự tay nấu mì ăn, Linh Lung nói sẽ giúp nàng tìm thử, tới ngày sinh thần thì đến Linh Lung Quán lấy.
Lúc đó nàng đương nhiên vui mừng hớn hở đồng ý, nhưng mà bây giờ, nàng phải làm sao thuyết phục sư phụ dẫn nàng tới đó? Tang Lạc rất rõ sư phụ là một người thích ở trong nhà, không có chuyện gì sẽ không ra khỏi cửa.
Đương nhiên chàng cũng tuyệt đối không yên tâm để nàng ra ngoài một mình.
Nếu như nàng nói với sư phụ là muốn đến Linh Lung Quán, sư phụ nhất định sẽ đồng ý, nhưng lỡ như sư phụ hỏi nàng đến đó làm gì, nàng phải trả lời thế nào? Nàng còn muốn lặng lẽ nấu mì, tạo bất ngờ cho sư phụ.
Không thể nói lý do thực sự, nàng cũng không muốn gạt sư phụ, ngụy tạo lý do một cách bừa bãi, vậy bây giờ phải làm sao?
Ngày mười lăm tháng sáu, nàng thức dậy từ sớm rồi lại vì chuyện này vướng mắc cả buổi sáng, đến trưa Tang Lạc càng đứng ngồi không yên.
Mà sư phụ nàng vẫn chưa ra khỏi phòng, không có chút động tĩnh nào, Tang Lạc không khỏi nghi ngờ sư phụ của mình đang tu luyên quên mất thời gian.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Thanh Viễn bước ra khỏi cửa phòng, Tang Lạc mắt sáng lên liền chạy qua đó
“Sư phụ~”
“Ừm.” Phó Thanh Viễn nhìn lên bầu trời và nói: “Vi sư phải đến Linh Lung Quán một chuyến.”
“Đồ nhi cũng đi!” Bản thân còn chưa mở miệng thì bất ngờ nghe thấy sư phụ nói phải đến Linh Lung Quán, Tang Lạc liền vui sướng nói.
Hai sư đồ một lần nữa đi đến Linh Lung Quán trong con hẻm sâu.
Lần này Hàn Bác Châu mặc bộ y phục trắng như tuyết, tóc cũng được buộc ngay ngắn xõa phía sau lưng, uể oải dựa vào chiếc ghế trắng ngọc bích, bàn tay trắng như ngọc đang cầm cuốn cổ thư ố vàng.
Nếu như lần trước Tang Lạc không nhìn thấy con người Hàn Bác Châu dơ dáy bẩn thỉu đó, nhất định sẽ cảm thấy con người này có thể xứng với bốn chữ “ngọc dung tiên tứ”.
Đáng tiếc ấn tượng đầu tiên ảnh hưởng quá lớn đối với nàng, cho dù lần này Hàn Bác Châu trong hình dạng con người mà cử chỉ như con chó, cái nhìn của Tang Lạc đối với lão vẫn như vậy.
Không thể so sánh được với sư phụ mềm lòng dịu dàng có trách nhiệm giọng nói lại hay của nàng~
Sau khi hai sư đồ bước vào Linh Lung Quán, Linh Lung liền vén màn bước ra từ sân sau.
Mặc dù Linh Lung luôn tay đấm chân đá Hàn Bác Châu, nhưng ai cũng nhìn ra được nàng ta rất quan tâm đ ến Hàn Bác Châu, giống như lúc này, vừa xuất hiện ánh nhìn đầu tiên là nhìn lão.
Đi thẳng đến trước mặt, lấy cuốn sách trên tay Hàn Bác Châu, Linh Lung lạnh lùng nói: “Lại xem loại sách này.”
“Hây~ Tiểu Linh Lung, đêm nào nàng cũng không để cho ta được ăn no, ta chỉ có thể xem sách để xua đi nỗi cô đơn trong lòng thôi~ tiểu oan gia này, vậy cũng không được~ nàng thật sự muốn ngộp chết phu quân của nàng sao~” Hàn Bác Châu mỉm cười, liếc nhìn như quở trách Linh Lung.
Linh Lung có lẽ đã quen với việc nghe những lời như thế này nên không có phản ứng gì, Tang Lạc thì không kìm được mà nổi hết da gà, nép sau lưng sư phụ của mình.
Phó Thanh Viễn cũng phối hợp che gần hết người đồ đệ của mình.
Linh Lung nhìn thấy động tác của hai sư đồ đột nhiên ánh mắt hiện lên ý cười, không nói nhiều với Hàn Bác Châu nữa.
Hai ngón tay nàng ta kẹp lấy quyển sách, bàn tay áp mặt của Hàn Bác Châu vào lưng ghế dựa màu trắng ngọc bích.
“Tiếp đãi khách cho tốt.”
“Nào Tang Lạc, chúng ta đến sân sau.”
Chẳng lẽ ai đến đây cũng đều phải xem kịch hay – bà chủ của Linh Lung Quán đánh nhau với ông chủ? Tang Lạc đang nghĩ thế, đoạn đi theo Linh Lung vào sân sau Linh Lung Quán lần nữa.
Phó Thanh Viễn lấy thanh kiếm cho đồ đệ rồi đi ngay, nhưng nghĩ tới đồ đệ luôn ở nhà với chàng, cũng không ai có thể nói chuyện, chàng lại hay bế quan không thể ở bên nàng thường xuyên.
Bây giờ hiếm lắm gặp được người có thể nói chuyện với nàng, ở lại thêm chút nữa cũng không sao, vì vậy lúc nãy Phó Thanh Viễn đồng ý cho phép đồ đệ theo Linh Lung đến sân sau.
Chàng nhận lấy thanh kiếm cho đồ đệ từ Hàn Bác Châu rồi cất nó vào trong túi trữ đồ.
Phó Thanh Viễn lặng lẽ đứng trong Linh Lung Quán đợi đồ đệ.
Hàn Bác Châu nhìn chàng cười một cách khó hiểu, nhưng lần này lão cũng không quá để ý đến Phó Thanh Viễn, lão duỗi tay lấy ra một cuốn sách ố vàng từ dưới ghế dựa.
Tang Lạc ngồi dưới gốc cây cổ thụ nguyệt quế ở sân sau, đợi Linh Lung lấy mì trường thọ cho nàng, một luồng gió thổi qua đã mở cuốn sách mà Linh Lung đã lấy từ tay của Hàn Bác Châu rồi tiện tay ném nó sang một bên ban nãy.
Tang Lạc tình cờ liếc nhìn một cái, phát hiện đó là cuốn sách mô tả những chuyện phòng the.
Tang Lạc lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, một lần nữa cảm thấy sư phụ của mình quả nhiên là tốt nhất.
“Đợi lâu rồi phải không, mì này tỷ lấy từ một người quen, muội xem thử có giống thứ muội tìm không?” Linh Lung bước tới nhẹ nhàng nói.
Tang Lạc nhìn lướt qua rồi nở nụ cười lộ hai lúm đồng tiền, “Chính là thứ này, đa tạ Linh Lung tỷ, xin hỏi mì này cần bao nhiêu linh thạch?” Linh tinh mà nàng đào được lần trước sư phụ nói để cho nàng tự bảo quản, bây giờ nàng cũng được xem là