Tang Lạc còn nhớ trước khi đau đến ngất đi, nàng đã đột phá được tầng ba của bộ công pháp, lúc đó nàng còn muốn thử xem có thể kéo cơ thể vào trong không gian hay không.
Bây giờ nàng và sư phụ đều không ở trong không gian đào nguyên của nàng, vậy có nghĩa là nàng đã thất bại? Tang Lạc nhìn sư phụ vẫn còn đang hôn mê, nàng mím môi quyết định thử một lần nữa.
Ngay sau đó, Tang Lạc phát hiện không chỉ cơ thể nàng không vào được, lần này cả cơ thể hư ảo được hình thành trong ý thức cũng không vào được!
Hoang mang một hồi, Tang Lạc nhớ ra vừa rồi mình vẫn có thể lấy đan dược trong không gian, liền thử lại xem có thể lấy ra những thứ khác hay không.
Điêu khắc gỗ và cả nước suối nóng thậm chí là hoa đào nàng cũng có thể ngắt một cành đem ra ngoài, thu hồi không gian cũng có thể, nhưng mà nàng không thể vào đó.
Dù sao có thể đi vào đó là cơ thể được hình thành từ ý thức, cơ thể vốn có không thể vào được.
Bây giờ như vậy cũng không tệ lắm, còn có thể để đồ là tốt rồi, Tang Lạc tự an ủi bản thân.
Thực ra lúc Tang Lạc bắt đầu xung kích tầng ba, ý thức có chút hỗn loạn, mơ hồ như bị sư phụ dẫn theo nàng lao vào vòng xoáy màu đen.
Cũng có nghĩa chỗ này là hoang giới? Tang Lạc ngẩng đầu lên nhìn nửa vầng trăng trên đầu, sau đó nhìn xung quanh sa mạc hoang vắng, đột nhiên rùng mình một cái.
Lúc nãy luôn trong tình trạng căng thẳng nên không cảm giác được, bây giờ hoàn hồn bình tĩnh lại chút nàng mới cảm thấy chỗ này quả thực rất lạnh.
Trước kia Tang Lạc đã từng nghe nói về sự chênh lệch rất lớn về nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc, chỉ là sa mạc ở hoang giới này cũng giống như vậy hay không? Lúc họ đến đây, Linh Quang giới là mùa thu, nói mới nhớ khí hậu ở Linh Quang giới luôn rất dễ chịu, cho dù là mùa đông Tang Lạc cũng chưa từng thấy tuyết rơi bao giờ.
Tang Lạc nhớ lại sư phụ đã từng nói qua, khí hậu ở hoang giới rất khắc nghiệt, bây giờ có vẻ như đúng là như vậy.
Ít nhất thì nhiệt độ ở đây cũng lạnh hơn so với khi nàng ở Linh Quang giới trong những năm lạnh giá nhất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2.
Đại Sư Linh Châu
3.
Năm Tháng Yêu Thương
4.
Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Đặt tay lên mặt của Phó Thanh Viễn, Tang Lạc thấy rằng khuôn mặt của sư phụ đã lạnh như băng.
Tang Lạc liền đứng dậy và bận rộn trở lại, nàng tìm một cành cây trong đống cây khô trong không gian mà trước đó sư phụ tìm cho nàng để làm điêu khắc gỗ, dùng sương khí cắt thành khúc, sau đó dùng đá lửa mà nàng dùng để nấu mì trong không gian để đốt cháy nó.
Trên người Phó Thanh Viễn đầy vết thương nên Tang Lạc không dám di chuyển cơ thể chàng mà phải nhóm lửa lại gần một chút, tìm vài tảng đá lớn để xung quanh để tránh bị gió đêm thổi bay củi lửa thiêu cháy sư phụ đang hôn mê.
Sau khi làm xong những việc này, Tang Lạc giậm giậm chân ngồi lại bên cạnh Phó Thanh Viễn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sư phụ bị ngọn lửa chiếu lên biến thành sắc cam đang say ngủ.
Nhớ lời sư phụ nói ở hoang giới còn có một số yêu thú sinh sống, nên Tang Lạc càng không dám rời khỏi một bước, cũng không dám ngủ như mọi ngày, chỉ ngồi bên cạnh Phó Thanh Viễn mở to mắt canh chừng chàng, lúc nào cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
Cả đêm chỉ nghe được tiếng than củi kêu răng rắc và tiếng gió rít hu hu, Tang Lạc cũng không phát hiện động tĩnh gì khác, giống như trên thế giới chỉ còn lại nàng và sư phụ.
Khi Phó Thanh Viễn tỉnh lại liền nhìn thấy đồ đệ ngồi bên cạnh… chải tóc cho chàng.
“Sư phụ! Cuối cùng người cũng đã tỉnh lại!” Sau khi vui vẻ hét lên, Tang Lạc nhìn thấy sư phụ nhìn chằm chằm vào tay nàng, nên liền bỏ tóc của sư phụ trong tay xuống nở nụ cười nói: “Tối qua tóc của sư phụ bị gió thổi làm rối tung lên, nên con chải tóc giúp sư phụ một chút hi hi~”
Thật ra vào nửa đêm qua, Tang Lạc nhìn thấy tình trạng sư phụ trở nên tốt hơn, ngoài việc cảm thấy yên tâm nàng cũng thấy buồn chán.
Muốn làm điêu khắc gỗ cho qua thời gian, nhưng lại nhớ phải giữ sương khí đề phòng gặp yêu thú, suy đi nghĩ lại không có gì làm nên nhân lúc sư phụ chưa tỉnh nghịch chút với mái tóc của sư phụ.
Phó Thanh Viễn không quan tâm đ ến việc đồ đệ nghịch tóc của chàng.
Thật ra tối qua chàng đã có chút cảm giác mơ hồ, biết đồ đệ đã canh chừng cả đêm cho chàng, nhưng vì bị thương quá nặng mới tạm thời không tỉnh dậy nổi.
Những vết thương ngoài của tu sĩ rất dễ chữa lành, ít nhất hôm nay khi tỉnh lại vết thương của chàng cũng bắt đầu đóng vảy, nhưng nội thương thì không dễ lành như vậy.
“Sư phụ, đây là hoang giới đúng không, chúng ta làm sao ra ngoài đây?” Tang Lạc nhìn thấy Phó Thanh Viễn chống lên mặt cát ngồi dậy, bèn vội vàng đỡ chàng.
“Là hoang giới.” Phó Thanh Viễn nhìn cảnh vật xung quanh rồi lắc đầu nói: “Tạm thời chúng ta không thể ra được, loại hoang giới này nếu muốn vào không cần phải có tu vi, nhưng muốn trở ra thì phải có tu vi nguyên anh trở lên mới được.”
“Ở đây không có linh khí để tu luyện nên nếu là tu sĩ cấp thấp vào đây thì không thể tu luyện đến nguyên anh trong môi trường như vậy, cho nên cũng không thể trở ra được nữa?” Tang Lạc nhận ra, “Chẳng trách những người vây đánh chúng ta không ai đuổi theo vào đây bởi họ chắc chắn chúng ta sẽ chết trong đây, hơn nữa tu vi của họ đều là trúc cơ, cho nên không một ai đuổi theo vào.”
“Tuy chúng ta ở hoang giới, nhưng chúng ta đều có không gian, nhất định sẽ có thể rời khỏi đây, cho dù không thể rời khỏi, ở hoang giới chúng ta cũng phải sống thật tốt.
Sư phụ người yên tâm, con đột phá được tầng ba rồi, sớm có thể tu luyện được, con cũng có thể giúp được một tay!” Tối qua Tang Lạc thực sự sợ hãi, bây giờ nhìn thấy sư phụ tỉnh lại, chút lo lắng cuối cùng cũng tan biến, trong lòng không khỏi tự tin trở lại, lạc quan an ủi sư phụ đang cau mày.
Đối với Tang Lạc mà nói, người sư phụ này là động lực lớn nhất để nàng tiếp tục sống, nàng thật sự không dám nghĩ tới nếu sư phụ thật sự xảy ra chuyện một mình nàng sẽ như thế nào.
Mặc dù Phó Thanh Viễn không muốn đả kích lòng tự tin của đồ đệ, nhưng im lặng một lúc chàng vẫn lên tiếng: “Hoang giới không có linh khí, cho dù con có thể học ngự kiếm hoặc tu luyện những pháp thuật khác, cũng không có cách.”
Khuôn