Ánh mắt Mai Cơ trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn Tử Chiêu: "Trong tất cả khách nhân ngày hôm nay tới đây thì công tử là người thần bí nhất. Chưa kể tới thân phận còn chưa rõ nhưng liệu có kẻ nào lại không phải vì sắc mà tới? Ngược lại, công tử tới đây lại là lấy cớ, thật sự đơn giản chỉ để uống rượu giải khuây thôi sao? Hơn nữa, Nhiếp Tâm tán chúng ta chuốc cho công tử không ít vậy mà tới giờ phút này thần trí vẫn tỉnh táo như không có chuyện gì. Người bình thường lại có khả năng này sao? Công tử nếu không phải tới để mua vui thì đương nhiên là còn có mục đích khác".
Tử Chiêu nghe xong thì "Ồ!" lên một tiếng, quay sang nhìn người bên cạnh, âm thầm nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong rượu của ta có cái thứ kia sao?".
Hồng Lang ngồi vắt chân như xem kịch, vừa tiện tay bỏ một hạt lạc vào miệng nhai vừa gật đầu.
"Vậy sao ngươi không nhắc ta?".
"Thứ mê dược gì đó chưa đủ mạnh, đối với thân thể của tỷ không có sức uy hiếp".
Đám nữ nhân trong phòng thấy hai người kia trao đổi ánh mắt cũng không hề phát ra một thanh âm nào thì càng tăng thêm cảnh giác.
Tử Chiêu vốn rất ghét ăn phải thứ gì đó không tốt đẹp, nghe được Hồng Lang nói vậy thì thở ra một hơi, nhìn lại Mai Cơ một lượt rồi nói: "Người ngoài như ta còn biết được thì hẳn các ngươi cũng đã sớm nhận được tin tức. Ta chỉ đơn giản là hiếu kỳ muốn tới xem thử thì không nói làm gì, nhưng còn các ngươi, thay vì đứng đây nghi ngờ ta, sao không ra ngoài mà xem. Theo tính toán của ta thì giờ này bọn người kia chắc hẳn đã động thủ".
Quả thật là như vậy, nhĩ lực của Tử Chiêu rất tốt nên từ sớm đã nghe được một ít thanh âm chém giết từ xa truyền lại. Đến khi người của Tú Lệ phường phát giác ra được thì sát thủ đã kéo vào chính sảnh, trên nóc nhà cũng không thiếu người bao vây.
Tiếng đao kiếm va chạm đã vọng vào, Mai Cơ vẫn duy trì cảnh giác với Tử Chiêu, ra lệnh cho các tỷ muội khác chia nhau ra xem xét tình hình. Chốc lát sau, một nữ tử quay lại, góc áo đã vương ít máu: "Đại tỷ, không xong. Nhóm người lần này là tới từ Thích Sát các, người của chúng ta e là không phải đối thủ của chúng".
Tới lúc này Mai Cơ mới cắn răng phi thân ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Tử Chiêu cùng Hồng Lang, một người vẫn vô tư ăn lạc, một người chăm chăm nhìn bầu rượu mình vừa uống với ánh mắt kỳ thị.
Hồng Lang thấy thần sắc Tử Chiêu có chút tức cười, nhanh chóng bò đến cạnh nàng ngồi xuống: "Tỷ nói xem, mấy cái thanh lâu kia cũng thật là làm lớn quá mà. Còn thuê cả bọn người Thích Sát các tới xóa sổ nơi này, số tiền bỏ ra nhất định không thể nhỏ a".
"Lang nhi, ta đang tính toán mở thêm một cái gọi là Thích Khách các gì đó, chính là chuyên đi đâm thuê chém mướn. Xem chừng sẽ sớm giàu thôi".
Hồng Lang không ngần ngại ném cho người bên cạnh một ánh mắt khinh bỉ. Dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, bất giác khóe miệng lại cong lên, sau đó quay sang nói với Tử Chiêu, kéo cái người ham tiền này trở lại thực tại: "Tỷ tỷ, tỷ từng nói chúng ta nên tận dụng bọn người kia có phải là nói tới ngày hôm nay không?".
"A, phải. Xem ra cũng bắt đầu bị kéo vào trận chiến ngoài kia rồi".
Thì ra, nàng để yên cho đám người theo dõi mình suốt mấy ngày qua chỉ để chờ tới lúc này. Bọn chúng muốn giám thị nàng thì đương nhiên phải ẩn nấp ở mọi nơi xung quang Tử Chiêu để nghe ngóng tình hình. Nào ngờ đúng lúc bọn người Thích Sát các ập tới, ám vệ mà gặp sát thủ muốn không bị phát hiện cũng đâu có dễ, hai bên chạm trán, không cần biết là có địch ý hay không, trước cứ xông vào chém giết trước đã. Vô tình lại trở thành tấm khiên dựng lên che chắn cho Tú Lệ phường.
Đàm người Thích Sát các trước nay chuyên nhận những nhiệm vụ như thế này nên chẳng mấy chốc đã áp đảo toàn bộ ám vệ và cả đội Bách Hoa vốn chỉ toàn nữ tử. Mặc dù đã có chuẩn bị nhưng cảnh tượng khắp nơi vẫn hỗn loạn, người chém người giết, khách nhân sợ hãi chạy thục mạng ra ngoài, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Mai Cơ dẫn theo đội Bách Hoa phá vòng vây, chiêu thức đánh ra vô cùng tàn độc, một đường cướp đi không biết bao nhiêu mạng người. Có thể nói, một nhóm nữ tử làm được điều này cũng thật đáng sợ. Thế nhưng càng đánh, sát thủ kéo tới càng đông, chỉ hận khí lực không đủ để giết hết đám người này. Tay vung kiếm đã bắt đầu rã rời, lực đạo cũng suy yếu đi thấy rõ, thương tích quanh thân đau nhức vạn phần. Nhân cơ hội này, mấy tên sát thủ phóng ám tiễn đánh rớt kiếm trong tay nàng ta, hợp thành một vòng vây, đồng loạt xông lên, binh khí trong tay chĩa thẳng về phía Mai Cơ.
Thế nhưng, bọn chúng còn chưa tiến thêm nổi một bước thì lại bị vô số ám tiễn khác, mang theo kình lực đánh lui ra sau mấy bước dài.
Đám sát thủ có phần kinh hãi, cả giận quát lớn: "Ám khí của kẻ nào?".
Bất chợt cảm nhận được khí tức của người vừa tới, giật mình ngước mắt lên, chỉ thấy thiếu niên y phục xanh mát, bên ngoài khoác thêm trường bào màu san hô hết sức bắt mắt. Hắn tuy bịt kín mặt, chỉ đệ lộ ra đôi mắt nhưng nhìn qua cũng đủ biết được là kẻ này đang cười.
Liệu có ai nhìn xuống cảnh tượng chém giết đẫm máu lại có thể cười được. Nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy có một mình hắn thong thả đứng ở trên lầu ba của tòa lâu chữ Phiến. Một đòn vừa rồi phải chăng là do hắn xuất ra?
Tử Chiêu đón nhận ánh mắt nghi hoặc của đám người bên dưới, ý cười trong mắt càng đậm, giơ một tay lên nói: "A, thật xin lỗi. Ám khí là của ta. Ban nãy mải mê ngắm trăng vô ý làm rơi ra ngoài, thật không phải a".
Hồng Lang liếc mắt nhìn lên bầu trời đêm, đến cả một đốm sao cũng chẳng có, không biết lấy đâu ra trăng cho người này ngắm. Lý lẽ quá sức lộ liễu.
Nghe qua giọng điệu rõ ràng là muốn gây sự, một tên trong đám sát thủ tức giận, chĩa kiếm về phía này quát lớn: "Tiểu tử ngươi là kẻ nào? Khôn hồn thì đừng có nhúng mũi vào chuyện này".
"Ồ, vậy ta cũng không muốn làm phiền, các ngươi cứ chém cứ giết cũng không liên quan tới ta. Nhưng,... nếu có người muốn làm ăn thì lại là chuyện khác". Nói tới đây, hai mắt Tử Chiêu lóe lên tinh quang vạn dặm, quét qua một lượt khắp Tú Lệ phường, cuối cùng dừng lại một chỗ trên nóc nhà của tòa lâu chữ Bách phía đối diện.
Thân ảnh nữ tử xiêm y đỏ rực tung bay trong gió, váy dài thêu chỉ vàng lấp lánh, dung mạo cũng là dùng một mảnh lụa đỏ thắm che lại.
Tử Chiêu vừa vặn nhìn thấy người này thì cũng đoán ngay được thân phận của nàng ta: "Tú nương, không biết gần đây có nhã hứng bàn chuyện làm ăn hay không?".
Nữ tử hồng y rút từ trong ngực ra một thẻ gỗ đỏ chói, ném thẳng về phía Tử Chiêu: "Một nam nhân dám đến Tú Lệ phường của ta bán thân? Ngươi cũng thật to gan".
Tử Chiêu bắt lấy thẻ gỗ, nhìn bên trên có khắc ba chữ Bách Hoa Phiến thì cong khóe miệng cười giảo hoạt: "Các vị nương tử của ta hôm nay chịu thiệt không ít. Ta sao nỡ lòng nào khoanh tay đứng nhìn".
Tú nương nhìn thiếu niên hoa phục đẹp mắt kia, giọng điệu có chút không tin tưởng vang lên: "Đông người như vậy, ngươi giải quyết được hết sao?".
Lần này, người lên tiếng đáp lời lại không phải là Tử Chiêu mà là thanh âm rét lạnh đến rợn người như dã thú khát máu, gương mặt dữ tợn của Hồng Lang bất chợt hiện ra từ phía sau: "Cừu dù có đi theo bầy, đông cách mấy cũng chỉ là con mồi để cho lang sói ăn thịt mà thôi".
Lời vừa dứt, thân mình đã phóng vụt vào trong đám người. Kẻ chết đầu tiên chính là gã sát thủ vừa chĩa kiếm về phía này. Không biết chiêu thức xuất ra thế nào mà chỉ nghe được thanh âm gào thét đau đớn, kêu gào tứ phía như quỷ hồn đòi mạng. Cả đội Bách Hoa cũng thừa thế mà xông lên, vòng hỗn chiến lại nổ ra.
Một đêm trôi qua, cả Tú Lệ phường nhuộm đỏ máu tươi.
Cho tới khi tia nắng ban mai rực rỡ vén mây đâm xuống mặt đất thì mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng trở lại đâu vào đấy. Khắp sân viên, lầu các, phòng ốc đều được xông hương, làn khói mỏng nhẹ lan tỏa mịt mù khắp mọi ngóc ngách, át đi mùi máu tanh còn vương lại.
Tử Chiêu cùng Hồng Lang từ sớm đã lên kiệu, được đưa ra khỏi Tú Lệ phường. Chiếc kiệu này vậy mà ngoài cửa nhỏ để ra vào ra thì tuyệt nhiên kín như bưng, cửa sổ cũng không có, đoán là để người bên trong không thể nhìn ngó ra bên ngoài được mà người ngoài cũng không thể nào nhìn vào bên trong kiệu. Vậy nên hai người cũng chỉ biết ngồi yên vị để người ta mang đi, chẳng biết là được đưa tới đâu.
Cả đêm không ngủ, vừa nhắm mắt dưỡng thần chưa được bao lâu thì cảm giác cỗ kiệu đã dừng lại, Tử Chiêu nhíu mày lầm bầm: "Nhanh vậy đã tới nơi sao".
Ngoài cửa kiệu, thanh âm già nua nhưng cung kính vang lên: "Mời nhị vị công tử".
Hồng Lang đưa tay nhấc rèm giúp Tử Chiêu, vừa ra ngoài, không khí tươi mát lập tức tràn vào phổi khiến người ta cảm giác vô cùng khoan khoái, dễ chịu. Nơi này ngoài một tòa biệt viện ra thì xung quanh chỉ có cây cỏ rậm rạp, không có thêm gì khác, có điều
rơi vào mắt Tử Chiêu lại nhìn ra mấy điểm đặc sắc. Xung quanh bố trí nếu không phải là bẫy rập thì cũng là trận pháp, phòng bị cẩn thận như vậy, một con chim bay lướt qua cũng có thể mất mạng như chơi.
Đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng thì ra là một lão bộc, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, bất quá hơi thở trầm ổn, bước chân nhẹ nhàng như lướt nước, đủ biết võ công thâm sâu khó lường.
Người này không nhìn Tử Chiêu, chậm rãi hỏi: "Không biết công tử có đem theo Bách Hoa lệnh hay không?".
Chợt nhớ tới thẻ gỗ màu đỏ kia, Tử Chiêu liền rút ra từ bên hông đưa cho lão bộc. Ông ta nhận lấy, nhìn qua một chút rồi thu lại vào trong tay áo, một tay nâng lên làm tư thế mời.
Hai người nhấc chân tiến vào bên trong biệt viện. Nhưng mới chỉ bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt Tử Chiêu chợt lóe, cảm nhận bản thân vừa tiến vào phạm vi trận pháp quen thuộc, khóe miệng không nhịn được bật cười vài tiếng.
Lão bộc đi theo phía sau nghe được tiếng cười kia thì cũng gật đầu tán thưởng: "Thật không có gì có thể qua mắt được công tử đây. Lão nô nhìn qua bao nhiêu người cũng chưa thấy có kẻ nào tâm tư mẫn tiệp như ngài".
"Bộ Tất Sát kỳ từng ngấm máu chủ nhân, diệt một nhà Cẩm Bình hầu, sau lại được Hồng Bảo kiếm các thu trở về, không bán ra nữa. Nay được tùy ý sắp đặt trong sân viên này, gia chủ hẳn phải có thân phận không tầm thường. Lại nói, lão còn chưa có nhìn ta, làm sao so sánh ta với kẻ khác được".
Lời này nghe vào tai người khác có thể nghĩ nàng tự mãn, nhưng một đêm qua đầu rơi máu chảy còn chưa nói, đến cả trận pháp trong sân mới nháy mắt đã bị nhìn ra, người này hoàn toàn có đủ bản lĩnh để tự mãn a.
Lão bộc trong đầu suy tính là vậy, bước chân vẫn ổn trọng dẫn hai người tiến vào trong khách sảnh. Từ xa đã thấy được thân ảnh nữ tử vận hồng y ngồi đó, làn khói bốc lên từ chén trà trong tay nàng ta nhẹ nhàng lan tỏa.
Lần này Tú nương không dùng khăn che mặt, để lộ ra dung nhan không tính là tuyệt sắc nhưng lại cho người ta cái cảm giác dễ chịu, có điều sóng mắt lưu chuyển, mang theo tia âm trầm khó đoán. Thấy Tử Chiêu đã vào phòng thì cũng đứng dậy, nở nụ cười hòa hoãn: "Tú nương hôm nay tự ý chủ trương mời nhị vị công tử tới tệ xá có chút đường đột, mong công tử không trách cứ. Mời ngồi".
Tử Chiêu gật đầu một cái, đưa mắt đánh giá người trước mặt, dáng dấp không thể nói là tuyệt mĩ nhưng cử chỉ gọn gàng, dứt khoát, hết sức tự nhiên. Hồng y khoác trên người không những không lòe loẹt, chướng mắt mà lại khiến cho người ngoài nhìn vào có cảm giác nữ tử này nhất định là một người mạnh mẽ, quyết liệt.
Vừa mới ngồi xuống lại nhận ra thần sắc Hồng Lang ở bên cạnh mang theo một tia sắc bén tìm tòi. Tử Chiêu hạ mắt, khóe miệng cong lên nụ cười thập phần thoải mái, lời cất lên cũng là nhẹ nhàng, khoan thai, không có lấy một tia địch ý: "Xem tiểu đệ nhà ta như vậy, gương mặt Tú nương đây hẳn là đã dịch dung đi".
Hai mắt Tú nương chợt lóe, xét biểu hiện của thiếu niên trước mặt vẫn một dạng cười nói, lời lẽ cũng thẳng thắn như vậy thì lại không có ý đề phòng, vui vẻ cười: "Thứ cho Tú nương không dám lộ chân diện trước mặt công tử. Lại nói nếu là công tử, người chịu để ta nhìn thấy diện mạo sao?".
Dáng điệu này đích thị là của mấy tú bà chốn thanh lâu đi, người này âm trầm như vậy, thường ngày cũng có thể trưng ra được cái bộ dáng này sao? Tử Chiêu nhếch môi cười thành tiếng, vừa đưa tay kéo khăn che mặt xuống vừa nói: "Cũng không có gì là không thể xem. Chỉ là lo người khác bị dọa sợ mà thôi. Tú nương đã không chê thì cứ nhìn mặt tại hạ mà nói chuyện đi".
Khăn lụa trút bỏ cũng đồng dạng nhìn thấy vết sẹo cắt ngang cả khuôn mặt tuyệt mỹ, cánh môi hồng nhuận một đường, da mặt trơn bóng như ngọc, nhãn thần thanh tĩnh như mặt hồ phủ sương, chỉ muốn trầm mình mê luyến nhưng lại sợ hãi không dám tới gần. Hàng lông mày được Hồng Lang tô điểm khéo léo, hiện rõ khí chất của nam nhân khiến người ta không thể nghi ngờ. Sống mũi cao thẳng bị cắt ngang một đường kỳ dị làm cho dung mạo người này càng thêm quái đản. Lưỡng lự không biết có nên nói hắn một tiếng đẹp hay là không?
Tú nương không nghĩ thiếu niên trước mặt sẽ thẳng thừng trưng ra diện mạo như vậy thì có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không để lộ ra biểu hiện gì thất thố, ánh mắt lưu chuyển, miệng cười nói: "Cũng đâu có gì. Người nào mà ta chưa có gặp qua chứ, hán tử mặt điêu khắc có đôi khi còn dữ tợn hơn công tử đây thì có rất nhiều. Bất quá, mĩ mạo lại không ai bằng được công tử".
"Mặt điêu khắc? Tài ăn nói của Tú nương quả thật bất phàm. Tại hạ bái phục".
"Công tử quá khen... Đêm qua Tú nương còn phải cảm tạ công tử một tiếng. Nếu không phải có công tử ra tay tương trợ thì chỉ e Tú Lệ phường đã bị hủy rồi".
"Lời cảm tạ này ta đâu dám nhận. Ta vốn có nói qua, đây là chuyện làm ăn".
Tú nương vẫn duy trì bộ dáng tươi cười đáp: "Không biết công tử rốt cuộc là muốn làm ăn thế nào với Tú Lệ phường ta?".
"Tú nương hình như không ngại thân phận của ta?".
"Đột nhiên công tử tới nói muốn bàn chuyện làm ăn. Tú nương không dám không có chuẩn bị, vì vậy đêm qua đã cho người đi nghe ngóng được chút ít. Tuy công tử thân phận còn chưa rõ ràng nhưng đã có quan hệ huynh đệ với Mục gia Mục tướng quân thì hẳn cũng là người chính nghĩa".
"Uy tín của Mục tướng quân cao như vậy sao?".
"Công tử hình như đã lâu không màng tới thế sự, không chỉ nói trong quân, mà toàn bộ dân chúng Đại Minh đều tin tưởng ngài".
Nghe Tú nương hùng hồn nói, Tử Chiêu bất giác nhíu mi, nhưng thoáng chốc lại bình thản như cũ. Nếu không tinh ý, đương nhiên không thể nào nhìn ra được cái nhíu mi này.
"Đã vậy, chúng ta cũng nói vào chuyện chính luôn. Không biết cô nương tên Mai Cơ hôm qua ta gặp là thân phận thế nào tại Tú Lệ phường? Người này, hẳn không phải là cô nương tiếp khách đi".
"Thật là không có gì qua mắt được công tử. Mai Cơ đúng là không phải cô nương tiếp khách, vốn dĩ nữ tử này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt khách nhân. Hôm qua công tử lại xuất hiện quá mức bất thường, đúng lúc chúng ta nhận được tin tức về đám sát thủ kia. Để đề phòng bất trắc nên mới để Mai Cơ là đội trưởng đội Bách Hoa tới tiếp công tử".
Tử Chiêu sâu xa cười một tiếng, một tay chống cằm, nghiêng người nói nhỏ với Tú nương: "Đây chính là chuyện mà ta muốn làm ăn với Tú Lệ phường các ngươi".
Tú nương đột nhiên bị người ta tiếp cận, lại nghe lời nói nửa vời kia, trong lòng càng thêm khó hiểu: "Xin thứ cho Tú nương chưa rõ ý tứ của công tử".
"Ban đầu ngươi muốn xây dựng lên Tú Lệ phường này thế nào? Trong lòng tự khắc tính toán rõ ràng nhưng nhìn lại, ngươi có thật sự làm tới nơi tới chốn hay không? Một nơi mà tới cả quốc pháp cũng không thể sờ tới được. Một nơi để bọn quan lại lui tới không chỉ là mua vui mà còn để bàn mấy chuyện chính sự trọng đại. Bí mật của bọn chúng, kỹ nữ còn biết được nhiều hơn cả gián điệp. Chính bởi vậy nên mới không có bất kỳ một nữ tử nào được phép ra ngoài. Còn đội Bách Hoa được lập nên cũng chính là để bảo hộ nơi này, bất kể thế lực nào lui tới cũng phải hạ mình kiêng kỵ. Nhưng ngươi nhìn đội Bách Hoa của các ngươi,... đủ mạnh sao? Ta đang nói tới một nơi mà nữ nhân nắm quyền làm chủ. Hẳn là Tú nương muốn xây dựng lên một Tú Lệ phường như thế, ta nói phải chứ?".