Yến Bạch nắm hộp gỗ đen sì trong tay, bên trên thô ráp, không có lấy bất kỳ một hoa văn trạm khắc nào.
"Thứ phế phẩm như vậy cũng dám mang cho bổn cung", biểu hiện lộ ra vài phần chán ghét, Yến Bạch thẳng thừng bước vào phòng, tiện tay ném hộp gỗ sang một bên.
Lại nói, Tử Chiêu sau khi từ tiểu viện của Yến Bạch về tới sân viện của mình thì lập tức vào phòng thu dọn đồ đạc. Hồng Lang cũng là tận lực thu xếp, chủ yếu là mang theo vài bộ y phục, cùng một số tin tức mới thu được. Cứ như vậy, vừa tới rạng sáng đã rời đi.
Tới tận giữa trưa hôm sau, Yến Bạch chậm rãi tỉnh dậy, tự mình rửa mặt rồi thay một bộ y phục bắt mắt như thường lệ. Cước bộ có chút ỳ trệ, lê từng bước ra ngoài. Bất quá dưới chân lại vấp phải vật gì đó, gương mặt vốn yêu nghiệt kia lại phủ lên một tầng lười biếng như mèo, ngay tức khắc đập xuống nền đất. Đương nhiên, chủ nhân của gương mặt hoa lệ ấy bàng hoàng tới nỗi nằm yên bất động, phải mất một lúc mới có thể hoàn hồn.
Hắn nửa tỉnh nửa mê lồm cồm bò dậy, kiện y phục trên người đã có chút xộc xệch. Nhãn thần mông lung vội vã đảo mắt khắp phòng, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là vật trời đánh nào vừa khiến hắn phải ngã xuống như vậy, làm hư hại tới phong tư trác tuyệt của hắn.
Sau đó, thứ thu hút lực chú ý của Yến Bạch cư nhiên lại là một hộp gỗ màu đen tuyền nằm bất động dưới sàn. Yến Bạch không khỏi tức giận đùng đùng, hùng hổ bước tới đá văng hộp gỗ ra một góc.
Nếu có người hỏi vì sao hắn phải tức giận như vậy, đương nhiên hắn sẽ trả lời là chiếc hộp đó nhìn không vừa mắt, đã vậy còn ngáng đường hắn. Nhưng liệu có ai ngờ, chính tay hắn đêm qua ném chiếc hộp dưới sàn nên tới giờ chính hắn lại là người vấp phải. Đây là tự mình hại mình rồi lại thẹn quá hóa giận a.
Cũng coi như là hả giận, Yến Bạch nhấc chân rời đi. Trước khi xuất phủ, hắn còn hằn học đảo mắt về phía sân viện bên kia hoa viên, không thấy bóng người lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên sập tre, không nghe thấy thanh âm đùa giỡn qua lại,... trong lòng thầm cảm thấy có điểm không đúng: "Hừ, kỳ quái, sao đột nhiên lại yên ắng như vậy?".
Bất quá, chuyện này đối với hắn lại không đáng để tâm, suy nghĩ chỉ mới thoáng qua trong đầu rồi lại lập tức biến mất, thân ảnh cao lớn cứ như vậy thong thả rời đi.
- --------------------------
Lại nói, Tử Chiêu sau khi xuất phủ thì một đường thẳng tới Dữ Tụ lâu. Trời vẫn còn sớm nên nơi này cũng chỉ mới vừa mở cửa, hạ nhân trong lâu còn đang quét dọn, bày biện bàn ghế. Thấy có người tiến vào, mọi người còn cho là có khách nhân tới sớm, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy người tới là Hồng Lang cùng Tử Chiêu.
Cả đám người đối với Hồng Lang đã sớm quen biết, bản tính nàng có chút hung hăng nhưng chung quy trong mắt họ vẫn là tiểu hài đang lớn nên tâm tình cũng thoải mái mà đối đãi. Nhưng riêng với vị công tử mang khăn che mặt đi cùng kia thì lần nào tới cũng chỉ bất động thanh sắc, ngữ khí khi nói chuyện cũng là có lễ có nghĩa. Bất quá, còn chưa thấy cười lấy một cái với bọn họ bao giờ. Hơn nữa, đây lại chính là đồ đệ của lâu chủ. Người thần thần bí bí, ngoài Kim chưởng quầy cùng một số thân tín ra thì cũng chưa ai được diện kiến một lần.
Lúc này, vừa nhìn thấy Tử Chiêu, bọn họ bất giác lại có chung một suy nghĩ, lâu chủ bao năm nay cũng chưa thấy lưu lại Dữ Tụ lâu một lần, vậy mà lần này đồ đệ hắn vừa tới Kinh thành cách đây không lâu thì lập tức cũng thấy hắn giá lâm, lại còn lưu lại không biết tới bao giờ mới rời đi. Chuyện lần này lâu chủ trở về, khiến cho cả đám người cũng có chút áp lực a. Cũng bởi vậy mà người trong lâu đối với Tử Chiêu cũng thật có chút kiêng kỵ.
Hai thân ảnh vừa bước vào thì liền có hạ nhân nhanh chóng ra đón, một đường hướng gian phòng trên đỉnh lâu mà đi.
An vị được một lúc thì Kim chưởng quầy cũng tới, ông ta vừa nhìn thấy Tử Chiêu liền cúi đầu chào một cái rồi từ tốn mở miệng: "Không biết công tử mới sớm đã tới Dữ Tụ lâu là có chuyện gì cần sai bảo? Xin cứ phân phó, Kim mỗ ta sẽ xử lý".
Nàng đã sớm quen với bộ dạng lễ nghĩa đầy đủ này nên cũng chỉ nhếch miệng đáp: "Cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn gặp sư phụ hỏi chút chuyện. Phiền ngài báo với hắn một tiếng là ta đang đợi".
Lão Kim nghe vậy thì nâng mắt nhìn biểu hiện của Tử Chiêu rồi mỉm cười có lệ, đáp một tiếng liền rời đi.
Thiếu niên này trước nay đều kiệm lời với bọn họ, chỉ có lúc Hồng Lang ở bên mới nói nhiều hơn một chút. Hôm nay lại tới sớm như vậy muốn gặp lâu chủ, e là có chuyện cấp bách. Nghĩ vậy, ông ta rảo bước trên hành lang. Bất quá, trong một cái chớp mắt đã không thấy người đâu. Chỉ e là đã rời vào một mật đạo nào đó.
Tử Chiêu bình thản nhấp một ngụm trà thanh mát, an tĩnh chờ đợi. Qua một hồi lâu cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân. Chỉ là, thanh âm này rất nhẹ, vốn không phải là tiếng bước chân của sư phụ nàng.
Nâng mắt nhìn lên lại là gương mặt nữ tử thuần khiết, trong sáng như cánh hoa lay động lòng người. Nàng ta nhẹ nhàng bước vào, vừa nhìn thấy Tử Chiêu thì hai mắt đã long lanh, tràn ra ý cười.
Nàng không khỏi nhíu mày: "Sao nữ tử này lại xuất hiện vậy?".
Nhận ra cái nhíu mày của Tử Chiêu, Kim Tịch Đường lập tức cong khóe miệng: "Lãnh nhi, mới sáng sớm ngươi có chuyện gì không vui vậy? Nói ta nghe một chút xem".
Tử Chiêu nghe vậy cũng không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, bất quá nàng còn muốn mở miệng định nói rằng "không vui vì sáng ra đã gặp phải người không cần gặp". Nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị Hồng Lang nhanh chóng cắt ngang. Nàng hiểu tính cách của Tử Chiêu, đối với người ngoài, bất kể nam nữ đều sẽ không một chút kiêng kỵ mà nói ra lời trong lòng. Lại nhìn vị cô nương trước mắt dường như là loại người dễ bị đả kích, vậy nên mới mở miệng cướp lời. Nhưng nàng vốn dĩ cũng không vừa mắt hành động có phần thân thiết thái quá của Kim Tịch Đường cho nên cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Kim tiểu thư hảo, mới sớm vậy người đã tới đây sao?".
"Phải phải, ta là nghe nói Lãnh nhi đến nên mới tới chào hỏi một chút".
Trong lòng Tử Chiêu chính là không vui: "Ta lại không có nói muốn gặp ngươi, ngươi tới làm cái gì chứ?". Coi như không nghe thấy lời nói của Kim Tịch Đường, nàng chỉ quay qua nhìn Hồng Lang: "Ngươi gọi người này là Kim tiểu thư".
"Chính là như vậy, đây là Kim tiểu thư, gia chủ Kim gia. Chuyện này cũng không có gì quan trọng nên ta cũng quên không nói với công tử". Hồng Lang nhanh chóng đáp lại.
Kim Tịch Đường nghe một câu "không có gì quan trọng" tâm can quả thật có điểm bất mãn nhưng ngoài mặt lại không có chút biểu tình gì.
Lại nghe Tử Chiêu chỉ "ừm" một tiếng, nâng mắt nhìn nàng, gật đầu chào hỏi: "Tới giờ mới gặp qua Kim tiểu thư", sau đó thong thả nhấp một ngụm trà, rồi lại yên lặng tiếp tục chờ đợi, nghiễm nhiên đem Kim Tịch Đường biến thành không khí.
Trong gian phòng vì vậy mà đột nhiên yên tĩnh lại, Tử Chiêu không mở miệng, Hồng Lang cũng không nói thêm lời nào. Chỉ còn Kim Tịch Đường đứng nguyên giữa phòng, nhưng nàng ta cũng không vì vậy mà cảm thấy ngượng ngùng. Gương mặt như hoa như ngọc vẫn duy trì ý cười, một bước liền ngồi xuống, tự mình rót một chén trà: "Lãnh nhi tới sớm như vậy là có chuyện gặp Dữ Ngọc sao?".
"Phải, khi nãy mới phiền Kim chưởng quầy cho người đi báo một tiếng". Tử Chiêu bình thản đáp lại.
"Vậy hẳn là cũng sắp tới, nếu ngươi không gấp vậy thì lưu lại cùng chúng ta dùng bữa sáng a". Nói rồi nàng cũng không đợi Tử Chiêu đáp lại, liền xoay người phân phó hạ nhân ở bên ngoài dọn điểm tâm lên.
Mãi cho tới khi một bàn trước mặt đã bày biện đầy đủ đĩa lớn đĩa nhỏ đồ ăn mà vẫn chưa thấy Dữ Ngọc tới, Tử Chiêu lại có chút lười biếng không muốn tiếp tục chờ đợi, nếu không nàng lại phải lưu lại dùng bữa cùng nữ tử này.
Trong lòng thầm tính toán một chút, người cũng đã chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi. Đúng lúc này động tĩnh bên ngoài lại vọng vào.
Khóe mắt Tử Chiêu không khỏi giật nhẹ, hừ lạnh một tiếng, bất động thanh sắc ngồi xuống.
Nam tử cao lớn tiến vào mang theo một cỗ hương thơm dễ chịu. Chỉ cần còn ở trong Vụ Ẩn cốc, quanh thân hắn bất tri bất giác đều phảng phất hương lê hoa nhàn nhạt nhưng ở bên ngoài lại luôn là mùi hương thảo mộc khiến cho tinh thần người cũng theo đó mà thả lỏng. Trường bào khoác hờ, mái tóc đen tùy ý buông xõa có chút tán loạn, tay áo dài phủ xuống, dáng vẻ thập phần lười biếng.
Tử Chiêu nhìn bộ dạng này của hắn cũng đã sớm quen, bỏ qua phần chào hỏi không cần thiết, trực tiếp nói: "Hừ, gặp được ngươi cũng cảm thấy khó khăn".
Có điều, Dữ Ngọc còn chưa lên tiếng, ngược lại thanh âm nữ tử lại vang lên, mang theo ý tứ trách mắng: "Lãnh nhi, Dữ Ngọc là sư phụ ngươi, sao ngươi lại có thể bất kính với hắn như vậy?".
Lời vừa thoát ra hỏi miệng, Kim Tịch Đường đột nhiên cảm giác có chút lạnh, toàn thân như bị khí tức của người nào đó áp chế tới mức rùng mình, trong lòng mới lộp bộp: "Cảm giác này,...".
Định thần lại mới kịp nhận ra ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Tử Chiêu đang chiếu lên người mình, nàng ta không khỏi giật mình. Lại nghe Tử Chiêu chậm chạp phun ra từng chữ: "Chuyện sư đồ chúng ta khi nào lại tới Kim tiểu thư can thiệp?".
Đây mới là lần thứ hai Kim Tịch Đường chạm mặt Tử Chiêu, hơn nữa từ trước tới nay chưa từng có ai dám dùng ánh mắt đó nhìn nàng. Vậy mà người này,... người này dám,...
Một chút sợ hãi qua đi, trong lòng lại trào lên một trận ấm ức, hướng ánh mắt to tròn ủy khuất nhìn nam tử huyền y kia. Hàm ý là gì ai cũng hiểu.
Dữ Ngọc lạnh mặt nhìn Kim Tịch Đường rồi lại hướng Tử Chiêu nói: "Ngươi đừng dọa Kim tiểu thư, nàng ta không có ý gì".
Nàng cũng lười để bụng, khí tức lạnh lẽo ban nãy trong nháy mắt cũng biến mất, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Lại nhớ tới mục đích hôm nay tới đây, Tử Chiêu muốn nói lại thôi, ánh mắt vô thức nhìn qua Kim Tịch Đường.
Dữ Ngọc hiểu suy nghĩ của nàng, hắn chỉ nhàn nhạt cười rồi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, bắt đầu dùng bữa: "Ngươi cứ nói đi".
Thấy hắn đã nói vậy, Tử Chiêu cũng thả lỏng, nhanh chóng hỏi: "Sư phụ, ngươi có biết tới Hắc vực chứ?".
"Cách Vụ Ẩn cốc cũng không xa".
"Phải, chính là nó. Ta nghi ngờ nơi đó trồng bạch phiến thảo".
Kim Tịch Đường đang gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Dữ Ngọc, đôi đũa trong tay nàng ta vì lời này mà khẽ dao động. Trong lòng âm thầm hô một tiếng không tốt: "Nhanh như vậy đã tra ra".
Tử Chiêu không để nàng ta
vào mắt nên hoàn toàn không nhận ra biểu hiện rất nhỏ này, nhưng Hồng Lang ở một bên nãy giờ vẫn quan sát tất cả, rất nhanh liền phát giác có điểm bất thường. Nàng không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn.
Dữ Ngọc một mặt vẫn tao nhã dùng bữa, mọi nhất cử nhất động của hắn rơi vào mắt người khác thì chính là kinh diễm. Đến cả ăn cơm cũng khiến người ta nhìn không rời mắt.
Nghe được lời của Tử Chiêu, hắn cũng không có bất kỳ một biểu hiện khác thường nào, chậm rãi hỏi: "Bạch phiến thảo kia thì liên quan gì tới ngươi?".
"Không phải liên quan tới ta, nhưng là có liên quan tới người mà ta quen biết".
"Người trong cung?".
"Đúng vậy".
Nói tới đây, đột nhiên Dữ Ngọc buông đũa trong tay xuống, mày khẽ nhíu, ngữ khí có chút kỳ quái hỏi Tử Chiêu: "Ngươi còn có lòng muốn giúp người trong cung? Ngươi rảnh rỗi tới vậy sao?".
"Chuyện này,...sự tình ta còn chưa nắm chắc nên cũng không nói rõ được". Tử Chiêu thấy biểu hiện có phần tức giận của hắn thì cảm thấy khó hiểu, lại cảm giác bản thân như đang bị chất vấn. Trước mặt Dữ Ngọc, nàng đương nhiên không thể nói lại được gì.
Hai người cứ như vậy, không lên tiếng. Dữ Ngọc nheo mắt nhìn Tử Chiêu, Tử Chiêu lại cụp mắt nhìn chén trà trong tay. Bầu không khí trong nhã gian vì vậy mà có chút ngưng trệ. Bất quá, nữ tử bên cạnh lại không hề biết tới hai chữ "an phận". Kim Tịch Đường đảo mắt một hồi, sau đó đột nhiên bật ra một tiếng cười rất khẽ, dùng thanh âm hết sức êm ái mà nói: "Lãnh nhi, chuyện của ngươi ta cũng nghe qua đôi chút. Thiết nghĩ, mục đích ngươi tới Kinh thành này chẳng phải là vì muốn giúp nghĩa huynh ngươi là Mục Tử Hàm tướng quân đòi lại một cái công đạo cho Mục gia sao? Khi không lại phí tâm tư vào mấy chuyện không đâu làm gì? Theo ta thấy, ngươi vẫn là nên nghĩ xem làm thế nào để giúp hắn thu Bích Mục lâu trở về, gây dựng lại Mục gia cho tốt".
Lời vừa dứt, một cỗ cuồng khí cũng theo đó mà tản ra, âm trầm tới mức đáng sợ, khiến cho người ta cảm thấy ngộp thở, chỉ sợ một hơi thở nhỏ cũng có thể kinh động đến thiếu niên đang ngồi bất động kia.
Kim Tịch Đường cảm nhận được ánh mắt mang theo địch ý không hề che dấu của Tử Chiêu, bất quá nàng là ai chứ, gia chủ Kim gia cũng không phải cái danh hão. Ngoại trừ Dữ Ngọc ra thì từ trên xuống dưới Bích Mục lâu này, toàn bộ đều phải nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Trên gương mặt nữ tử có tám phần là thuần thuần khiết khiết kia trong nháy mắt đã tăng thêm hai phần cao ngạo.
Thời gian như bị đóng băng, cho tới khi trong gian phòng tĩnh lặng đột nhiên nghe "tách" một tiếng. Chén trà trong tay Tử Chiêu cứ như vậy mà nát vụn ra từng mảnh nhỏ. Thân ảnh thiếu niên càng trở nên âm trầm, lạnh lẽo. Nàng từ từ đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, toàn thân tản ra cỗ khí tức thanh lãnh tới cực điểm, lời nói không nhanh không chậm nhưng lại mang cho người ta cảm giác như là vang vọng tới từ một nơi nào đó: "Đối với Lãnh Thiên Diệt này, người biết quá nhiều cũng phạm phải tội chết. Người bạ đâu cũng dám mở miệng càn quấy cũng chính là tội chết". Nàng thoáng dừng lại, nhìn xoáy vào đáy mắt Kim Tịch Đường rồi tiếp tục nói: "Người như Kim tiểu thư đây, hình như là đã biết phải chuyện không nên biết. Hơn nữa cũng không có tư cách dạy ta phải làm sao với chuyện của Mục gia. Liệu ngươi chết mấy lần mới hết tội đây?".
Thanh âm truyền ra đều đều, không trầm không bổng cũng không mang theo một chút độ ấm nào. Cứ như là thanh âm vọng tới từ địa phủ.
Lời nói lại chỉ như thì thầm bên tai khiến cho Kim Tịch Đường nghi ngờ bản thân vừa rồi đã nghe lầm. Tới khi ngước mắt nhìn lên lại chỉ thấy gương mặt thiếu niên đẹp như họa, đôi đồng tử đen sâu thẳm, không mang một chút tia sáng nào như muốn nuốt chửng lấy người nàng. Khóe môi tuyệt diễm kia lại như ẩn như hiện ý cười. Chỉ có điều, Kim Tịch Đường vì một nụ cười này mà dọc sống lưng cảm thấy như có luồng điện chạy xẹt qua, toàn bộ cơ thể như bị đẩy vào hầm băng, cổ họng có chút khô khốc, vô thức nuốt khan vài tiếng.
Gương mặt Tử Chiêu lúc này quả thật là lạnh tới cực điểm, hơi thở tản ra cũng là nguy hiểm khó dò. Hai mắt như long lên muốn bóp chết nữ tử trước mặt.
Nhìn cảnh tượng một người đứng một người ngồi trước mắt mà thân thể Kim Tịch Đường lại có chút run rẩy, khóe mắt ẩm ướt như có hàng lệ muốn trào ra, gương mặt tái nhợt cùng mỹ mạo của nàng ta khiến cho người nào nhìn qua cũng là muốn che chở bảo vệ.
Trong phòng ngoài hai người bọn họ ra thì chỉ còn Hồng Lang cùng Dữ Ngọc. Người như Hồng Lang đương nhiên là chỉ đứng một bên xem kịch, người còn lại đương nhiên là có thể cầu cứu.
Kim Tịch Đường xoay đầu, ủy khuất nhìn Dữ Ngọc nhưng chỉ thấy ngoài mặt hắn nhìn như là bất động thanh sắc. Bất quá hàng lông mày kia thoáng chau lại, ánh mắt chỉ duy trì nhìn vào một điểm.
Nàng ta rất nhanh đảo mắt theo hướng hắn nhìn. Nhãn lực rơi trên bàn tay đang siết chặt tới mức lộ ra từng khớp xương trắng của thiếu niên đáng sợ kia. Điều đáng nói là bàn tay này vốn đã trắng trẻo, lúc nãy vì kích động mà bóp vỡ chén trà khiến cho những mảnh vỡ ấy găm vào tay, máu tươi chảy ra hòa lẫn cùng nước trà mà chảy loang lổ một vũng nhỏ trên mặt bàn. Thập phần nhức mắt.
Vốn dĩ đang bị dọa, tinh thần có chút sợ hãi, vì vậy mà khi Kim tiểu thư nhìn thấy vũng máu này thì trong cổ họng đột nhiên cảm thấy nhờn nhợn. Hai hốc mắt đỏ hồng, nàng ta lập tức ôm miệng nôn khan.
Hồng Lang thấy Kim Tịch Đường có biểu hiện đặc sắc như vậy thì khinh bỉ cười một tiếng, thanh âm cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đúng là cái miệng làm hại cái thân a".
Ánh mắt của Dữ Ngọc đang dừng trên bàn tay của Tử Chiêu lại chuyển tới nhìn nữ tử đang ở một bên nôn khan tới mức đỏ cả mặt kia. Đúng lúc này Tử Chiêu cũng rời mắt nhìn đến Dữ Ngọc. Thấy biểu hiện của hắn, nàng thoáng nhíu mày: "Hắn,... là quan tâm tới nữ tử kia?"
Phải nói, từ trước đến nay, cốc chủ Vụ Ẩn cốc chính là mắt cao hơn đầu. Hắn một khi đã ra khỏi cốc thì chính là dù có chuyện gì xảy ra cũng không buồn để mắt tới bất kỳ kẻ nào. Lần này thấy nhãn lực rơi trên người Kim Tịch Đường, Tử Chiêu đương nhiên sẽ có suy nghĩ như vậy.
Dữ Ngọc cảm nhận được ánh nhìn kia đang chiếu về phía mình. Hắn chỉ đơn giản là đưa mắt nhìn lại rồi chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Kim Tịch Đường cuối cùng cũng bình tâm lại một chút, nàng ta mệt mỏi vịn tay lên bàn rồi nhanh chóng cáo lui rời đi trước. Trong nhã gian nhờ vậy mà chỉ còn có ba người.
Tử Chiêu vẫn yên lặng nhìn Dữ Ngọc, trong mắt chính là ý tứ: "ta cần một lời giải thích".
Nàng không có đủ kiên nhẫn để đấu mắt với hắn nên cũng rất nhanh đã lên tiếng mở lời: "Kim tiểu thư kia nếu luận thân phận thì rõ ràng có quan hệ không tầm thường với ngươi. Rốt cuộc là thế nào lại có thể tự ý mở miệng bàn luận tới chuyện của Mục gia. Suốt mấy năm qua cũng chưa từng nghe ngươi nhắc đến".
Nhưng ngoài dự đoán, Dữ Ngọc lại không có ý trả lời câu hỏi của nàng: "Tay ngươi bị thương".
Tử Chiêu đưa mắt nhìn xuống, thấy trong lòng bàn tay bị nhiều mảnh vỡ găm vào, cả vũng máu chảy ra bàn quả thật trông có chút dọa người. Bất quá, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ, không đáng lo ngại. Nàng ngẩng đầu tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn chuyển chủ đề?".
"Chuyện đó,... ta cũng không cần phải nói với ngươi".
Hàng lông mày của Tử Chiêu thoáng giật nhẹ, nộ khí như muốn bốc lên tận đầu: "Phải, ta quả thật cũng không có tư cách để nghe chuyện của ngươi".
Nàng có phần giận dữ thở hắt qua, một bước liền một bước rất nhanh rời đi. Chuyển động nhanh tới nỗi máu tươi theo đó mà tí tách tí tách rơi một đường thẳng ra tới tận cửa.
Dữ Ngọc nhìn theo một đường máu loang lổ đó thì cũng muốn đứng dậy bắt Tử Chiêu lại, có điều hắn còn chưa kịp động thủ thì đã bị Hồng Lang chặn lại: "Sư phụ người định làm gì? Tỷ tỷ chính là giận rồi, có nói gì cũng không nghe lọt tai. Người cứ để cho Lang nhi lo đi".
Nói rồi, thân ảnh nhỏ nhắn linh động cũng lập tức xoay người đuổi theo Tử Chiêu.
Bước chân ra khỏi Dữ Tụ lâu, bên ngoài vẫn có xe ngựa chờ sẵn. Tử Chiêu một bước tiến vào trong xe, liền sau đó Hồng Lang cũng theo lên. Hai người vừa yên vị thì xe ngựa cũng bắt đầu lăn bánh.
Không khí trong xe vì người nào đó đang giận dữ mà có chút ngột ngạt, Hồng Lang len lén liếc nhìn thần sắc của Tử Chiêu rồi mới chậm rãi lấy ra một hòm thuốc nhỏ. Lẳng lặng gắp từng mảnh vỡ của chén trà còn găm trong tay nàng. Qua một hồi, không nhịn được nữa mới hắng giọng: "Tỷ xem, có tức giận tới mức nào cũng không nên tự làm đau mình chứ".
Hỏi xong cũng không thấy người đáp lại, Hồng Lang ậm ừ cho qua vấn đề này rồi lại cố gắng hỏi tiếp: "Ừm, tỷ tỷ, vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Tử Chiêu rất nhanh liền đáp: "Đi Hắc vực".