"Quân Thuần Vương". Một binh sĩ nào đó lên tiếng. Giọng hắn không vang, nhưng tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng: "Tướng quân... tướng quân bị bao vây ở đó". Ngón tay hắn run lên, chỉ về nơi còn um tùm cây cối kia.
Dù đã đoán được điều này, nhưng khi chân chính nghe được lời binh sĩ kia nói ra, Tử Chiêu vẫn bất giác run lên. Trái tim như muốn nổ tung, cảm nhận rõ ràng sĩ khí chưa từng có của quân Thuần Vương. Dữ tợn, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Không biết nàng bần thần được bao lâu. Chợt giật mình thấy khuỷu tay bị ai đó bóp chặt. Nàng quay đầu lại nhìn, trước mặt hiện lên ánh mắt không nóng không lạnh của Viêm Ngân, cảm nhận được một tia trấn an, lúc này Tử Chiêu mới bình tĩnh lại: "Phía trước ước tính có bao nhiêu quân?".
Thấy vị công tử này trấn định như vậy, khủng hoảng vừa rồi trong lòng binh sĩ cũng vơi đi bớt. Bọn họ sốc tinh thần, tập trung nhẩm tính quân số phía dưới.
"Công tử, vòng phía ngoài hỗn độn người ngựa, ước chừng năm vạn quân. Còn một vòng vây bên trong thấy có dựng cả lều trại nên rất khó đoán. Chỉ e cũng tới ba vạn".
"Vậy là cũng tới tám vạn quân". Tám vạn hùng binh phía trước mà trong tay Tử Hàm chỉ có ba ngàn. Tử Chiêu tự mình lẩm bẩm, nỗi sợ trong lòng lại càng lớn.
Đám quân sĩ không ai nói lời nào, một mực hướng ánh mắt về phía nàng. Họ dường như không còn nhớ tới Viêm Ngân lúc này mới chính là Mục Tử Chiêu.
Qua một hồi, nàng đanh thép thốt lên: "Cử một nhóm mười người men theo đường cũ trở về Thanh Quan báo tin, phát binh cứu viện. Bằng mọi giá phải cứu được Mục tướng quân". Nàng thoáng dừng lại, nâng mắt nhìn cả thảy một trăm binh sĩ rồi tiếp: "Các người có hiểu được một tiếng Mục tướng quân quan trọng thế nào với dân chúng Thanh Quan không? Không những Thanh Quan mà còn cả với thái bình của Đại Minh".
Binh sĩ nghe được lời này đều nghiến chặt răng, ánh mắt quả quyết, chính là đã hạ quyết tâm.
Mười con ngựa phi như bay trở về, còn lại đám người Tử Chiêu nghiêm túc giữ vững tinh thần, trú trong rừng quan sát động tĩnh.
Quân Thuần Vương cứ một lúc lại gầm lên, biển người như mãnh thú, tiếng vang rền như núi lở, bật thẳng lên trời cao.
Viêm Ngân nheo mắt: "Bọn chúng là muốn đánh gãy ý chí của quân sĩ đang bị bao vậy trên đồi kia".
"Tiểu thư nói không sai, sĩ khí trong quân chỉ có thể bị bào mòn bởi sĩ khí mạnh mẽ hơn. Chưa kể ba ngàn quân đi theo tướng quân lại đều là tân binh, chưa từng trải qua thực chiến. Nếu không phải có tướng quân ở đó thì giờ hẳn đã sớm đầu hàng rồi". Một binh sĩ lo lắng thốt lên.
Tử Chiêu quay đầu lại nhìn, đối mặt với từng tiếng gầm vang ngút trời, đừng nói là những người ở trên đồi kia, tới cả đám người đứng ngoài như nàng cùng các binh sĩ ở đây còn cảm thấy căng thẳng tột độ, tim đập loạn không cách nào bình tĩnh.
Nàng vừa tới, còn chưa nắm rõ tình hình trước mắt nên chỉ còn cách áng binh bất động trong cánh rừng này. Chia từng tốp lính đi xem xét xung quanh, chờ đợi bọn họ trở lại báo cáo tình hình cũng đã qua một canh giờ.
Giữa lúc đội quân phía trước tưởng chừng như chỉ gào thét thì bất ngờ lại có động tĩnh. Vòng quân phía trong cùng xếp thành hàng, kéo cung lắp tên, thành thục gọn gàng. Hàng vạn mũi tên sắc nhọn xé gió lao đi vun vút, tất cả đều hướng đồi cây mà bắn tới. Tử Chiêu thậm chí còn có thể cảm nhận tiếng rít gào như ở sát bên tai.
Trái tim nhất thời thắt lại, mở to mắt nhìn tình cảnh phía trước. Trận mưa tên vừa qua, phía đồi cây lại không có lấy một động tĩnh. Trong lòng nảy lên liên hồi: "Tại sao lại không có chút phản ứng? Chẳng lẽ Tử Hàm,... Tử Hàm đã...".
Dù là phía trước không có chút động tĩnh, nhưng quân Thuần Vương lại không liều mạng xông lên. Ngược lại từng trận tên bắn cứ liên miên không dứt, đỉnh đồi phủ ngập bóng tên. Dẫu là một con bọ cũng không dám sống mà thoát khỏi núi này.
Đêm xuống, trước mắt Tử Chiêu như một biển ánh sáng, nô nức trải dài. Từng đốm lửa được nàng ví như vì tinh tú rớt xuống nhân gian. Tám vạn quân thắp lửa, tạo lên một dải ngân hà bao quanh đỉnh đồi phía trước. Viêm Ngân ở bên cạnh nàng, tựa đầu vào vai nàng hỏi nhỏ, "Có đẹp không?"
Tử Chiêu không cần nghĩ liền trả lời: "Đẹp, đẹp hùng vĩ".
Chỉ là, cảnh tượng đẹp đẽ này, nàng trăm ngàn lần cũng không muốn ngắm nhìn.
Nhóm người Tử Chiêu không dám đốt lửa vì sợ bị phát hiện, chỉ có thể lẩn vào bóng tối mà ăn lương khô. Nhưng đêm tối là thời điểm thích hợp để thám thính tình hình quân địch. Tử Chiêu cùng hai binh sĩ dày dặn kinh nghiệm rời đi, những người còn lại tranh thủ dựng lều nhỏ nghỉ tạm.
Nhưng rốt cuộc, nàng đi một chuyến cũng không thu được gì. Vòng vây trùng trùng điệp điệp, khít khao không một kẽ hở. Một tia sinh lộ cũng không có.
Tử Chiêu ra lệnh trở về rồi suốt đường đi cũng không mở miệng nói thêm lời nào nữa. Hai binh sĩ đi theo nàng chỉ biết nhìn nhau, mà người phía trước lại quá kiệm lời khiến cho bầu không khí giữa bọn họ càng thêm căng thẳng, như có áp lực vô hình nào đó đè nặng trên vai.
Một đường lặng thinh thẳng tắp, Tử Chiêu đang đi đột nhiên đứng khựng lại, làm cho hai người phía sau giật mình. Lại thấy nàng không mở miệng, đầu cúi xuống đất tìm tòi. Một binh sĩ lo lắng hỏi: "Công tử, có chuyện gì vậy?".
Lời vừa ra khỏi miệng lại thấy Tử Chiêu rút chuỷ thủ bên hông, lưỡi đao phản chiếu ánh trăng, loé lên một tia tử khí sắc lạnh.
Phía sau vang lên hai tiếng quỳ gối "bộp, bộp". Một người nắm chặt cánh tay nàng, một người thảm thiết van xin: "Công tử, ngàn vạn lần không thể. Nếu không có công tử, Mục tướng quân phải làm sao, chúng tướng sĩ phải làm sao? Xin công tử ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn".
Nghe tiếng gào khóc tê tâm liệt phế kia, Tử Chiêu bần thần một hồi, cuối cùng dở khóc dở cười nói: "Nói cái gì mà nghĩ quẩn? Chưa cứu được Mục tướng quân ta tuyệt đối không chết".
Hai binh sĩ kia dường như còn hoảng sợ, chần chừ chưa buông tay nàng ra: "Vậy sao công tử còn cầm chuỷ thủ?".
"Đế giày ta hình như dính vào thứ gì đó, không nhấc lên nổi".
Lúc này bọn họ mới nhìn xuống, quả thật Tử Chiêu dẫm phải thứ gì đen đen lại dính rất chắc. Hai người phải vất vả một hồi mới giúp nàng gỡ ra được. Nhìn bộ dạng hán tử cao lớn hơn nàng mà mới động một chút nước mắt nước mũi đã chảy ra, Tử Chiêu không nhịn được, cười lên vài tiếng. Sau lại nghĩ, phải chăng là rơi vào tình cảnh này khiến bọn họ sợ hãi, sợ bị bỏ rơi, sợ phải một mình đối chọi với tám vạn quân, sợ không cứu nổi Mục tướng quân,... Trăm ngàn nỗi sợ chồng chất mà phải nhịn xuống, giấu kín trong lòng. Nhìn thấy nàng rút chuỷ thủ ra lại nghĩ nàng nhụt chí muốn tự vẫn nên mới như giọt nước tràn ly, không kìm nén được mà bộc phát ra ngoài.
Trở về, Tử Chiêu kể lại chuyện này cho quân sĩ nghe, vừa kể vừa pha trò, nói bọn họ vừa khóc vừa nấc ôm chân nàng, khiến cho cả đám người đều ôm bụng cười. Hai người kia thì ôm mặt xấu hổ, hậm hực ngồi một góc ăn lương khô.
Qua hai ngày nữa, tính từ lúc nhóm người Tử Chiêu tới được Thanh Sơn đã là ngày thứ ba. Từ đây, cả đi cả về Thanh Quan hết bốn ngày. Chỉ cần chờ thêm một ngày nữa, thêm một ngày nữa thôi là viện quân sẽ tới. Tử Chiêu tự mình trấn an trong lòng.
Suốt ba ngày, cứ cách vài canh giờ là quân Thuần Vương lại gầm lên một hồi, sau đó lại là mưa tên không ngớt. Nhưng tuyệt nhiên trên đỉnh đồi vẫn không có lấy một chút động tĩnh. Nàng đoán chừng Tử Hàm vẫn áng binh bất động chờ thời cơ. Nếu như hắn có chuyện, ba ngàn quân trên núi sẽ lập tức đầu hàng. Ngược lại, quân Thuần Vương chỉ gióng trống khua chiêng mà không đổ lên núi, chứng tỏ hắn vẫn bình an vô sự.
Ba ngày, nàng cùng các binh sĩ cũng không rảnh rỗi. Bọn họ đốn cây nhỏ, lấy gỗ vót tên, số lượng không ít. Hơn nữa, trong lúc đốn cây, có một binh sĩ vô tình chặt phải một gốc cây lạ khiến nhựa cây màu đen chảy ra. Tử Chiêu xem xét một hồi mới nhớ ra đây chính là thứ đen đen mà đêm trước nàng dẫm phải. Chất nhựa đặc sệt lại dính rất chắc. Nàng thử đốt một chút thì liền chảy ra nhoe nhoét, sau đó lại càng keo lại, càng dính chắc hơn.
Tử Chiêu như mở cờ trong bụng, nàng lập tức sai người chiết lấy thật nhiều nhựa cây rồi bí mật đem rải khắp nơi xung quanh chỗ đóng quân của Thuần Vương, càng nhiều càng tốt. Chỉ cần đám người đó ồ ạt tấn công ra ngoài, chắc chắn sẽ dính phải đống nhựa cây này, người ngựa bị dính chặt, phải mất kha khá thời gian mới thoát ra được.
Ngoài ra, Viêm Ngân cũng rất biết tính toán. Nàng ta cùng vài binh sĩ tiến vào rừng thu thập thảo dược. Không biết làm cách nào lại lừa được đàn hươu ăn chỗ thảo dược đó rồi lùa chúng đi thật xa, hướng tới gần chỗ Thuần Vương đóng quân.
Tử Chiêu không hiểu dụng ý của nàng ta liền hỏi. Chỉ thấy Viêm Ngân đắc ý, chậm rãi giải thích: "Bọn chúng lên tới tám vạn quân, chuyện lương thực không phải chuyện nhỏ. Hơn nữa còn đóng quân trong rừng nên nhất định sẽ đi săn. Ta chỉ là động tay động chân một chút rồi đem lương thực đến cho chúng. Đám hươu đó bị ta hạ độc rồi, độc tính cũng không mạnh. Nếu đột nhiên có người chết, bọn chúng sẽ sinh nghi mà truy lùng chúng ta. Nhưng qua mấy ngày mới ngấm độc, lúc đó vừa vặn viện quân cũng tới. Chẳng phải là quá tiện sao?".
Đám người vừa nghe xong Viêm Ngân giải thích đều không kìm được vui sướng. Mọi chuyện dường như đã chuẩn bị xong xuôi. Chỉ còn chờ viện quân tới mà thôi.
Phía trước, quân Thuần Vương vẫn đơn phương công kích lên đỉnh đồi. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là tĩnh lặng, tĩnh lặng đến lạnh người. Đám quân này trải qua bao năm sóng gió, nằm gai nếm mật. Mà trên đồi kia lại chính là kẻ ngáng chân bọn họ, là kẻ đã đuổi cùng giết tận bọn họ lên Ải Xích Vân. Lúc này, khao khát giết chết Mục Tử Hàm còn lớn hơn khát vọng giang sơn.
Tử Hàm lấy tĩnh chế động chính là muốn đả kích tự tôn của đám người này. Qua nhiều ngày bị tấn công liên miên, Tử Hàm không hề có dấu hiệu phản kích, một bóng quân trên đồi cũng không thấy. Reo rắc nỗi bất an trong lòng Thuần Vương. Nhưng cách biệt quân số quá lớn cũng khiến hắn vững tâm. Ổn định lòng quân, kiên trì dùng tên tấn công cách quãng.
Suy nghĩ kỹ càng, Tử Chiêu đoán chắc có hai lý do khiến Thuần Vương không tấn công trực tiếp lên đồi.
Thứ nhất, địa hình dốc đứng không thể dùng ngựa. Đường tiến công nhỏ hẹp không thuận lợi, bị che khuất tầm nhìn, một lần không thể kéo lên nhiều quân. Dễ thủ khó công.
Còn lý do thứ hai mới thật sự mang tính quyết định. Thuần Vương muốn bắt sống Tử Hàm. Danh tiếng Mục tướng quân khắp trong ngoài Đại Minh đều biết. Mà nay lại biến thành kẻ bại trận, sống hay chết đều do Thuần Vương
định đoạt. Chẳng phải chuyện này sẽ như cái tát vào mặt Hoàng triều hay sao? Lòng dân đều hướng về hắn, đều tin tưởng hắn có thể bảo toàn giang sơn của Đại Minh, che chở cho bách tính Đại Minh. Nắm giữ sinh mệnh của Mục Tử Hàm trong tay có khác nào nắm giữ sinh mệnh của toàn bộ bách tính. Không còn bách tính cũng không còn giang sơn.
Nàng tin Tử Hàm cũng hiểu được điều đó nên mới áng binh bất động lâu tới như vậy để chờ thời cơ.
Tử Chiêu không thể không tán thưởng tính nhẫn nại của Thuần Vương lẫn Tử Hàm. Nếu không phải lập trường khác nhau, chỉ e hai người đã sớm có thể trở thành bằng hữu tâm giao.
Rốt cuộc ngày thứ ba cũng trôi qua như dự liệu. Tiếng vó ngựa rất khẽ hướng tới rồi im bặt. Đúng mười binh sĩ được lệnh truyền tin đã quay lại. Mọi người cùng đứng dậy, xúm lại vây quanh bọn họ, hỏi han tới tập. Nhưng nào ngờ, những binh sĩ ấy ngoài hớt hải thở gấp thì chỉ im lặng.
Tử Chiêu len qua đám người tiến vào giữa, bất an hỏi: "Tình hình thế nào rồi? Viện quân khi nào mới tới?".
Vừa nghe nàng hỏi, cả mười binh sĩ không ai bảo ai, đồng loạt quỳ thụp xuống. Người dẫn đầu đoàn đưa tin đến ngẩng đầu nhìn nàng cũng không dám, vành mắt đỏ lên, khàn giọng đáp: "Công... công tử, sẽ không có viện binh nào tới hết".
"Cái gì?". Tử Chiêu không nhịn được, kinh hô một tiếng. Lửa giận âm ỉ cháy, nàng một bước tiến tới trước mặt binh sĩ kia, mắt lạnh như trăng, nghiến răng hỏi từng chữ: "Vì sao?".
Cả đám binh sĩ bị khí thế của nàng doạ tới giật mình, không ít kẻ oà khóc, ấm ức kêu lên: "Cát tướng quân nói, chúng ta hoàn toàn bị mất liên lạc với Kinh thành, thậm chí còn không thể truyền tin cho các thành trấn lân cận. Thanh Quan bị vây hãm, tuyệt đối không thể xuất binh. Tướng quân còn nói... còn nói...".
"Hắn nói sao?".
Binh sĩ dẫn đầu đoàn người truyền tin bất giác nhớ lại cảnh hắn quỳ gối trong trướng van xin nhưng có dùng lời lẽ nào cũng đều bị Cát Kỳ cự tuyệt. Mục Tử Hàm chỉ đem theo ba ngàn người, một thân một mình chống chọi với tám vạn hùng binh. Giờ khắc này lại đối mặt với tia hy vọng sáng ngời trong mắt thiếu niên trước mặt, hắn nỡ lòng nào dập tắt. Nhưng hắn còn có thể làm được gì? Uất nghẹn trong họng, hai hàng nước mắt của nam nhân cứ như vậy mà lộp bộp rơi. Hắn cắn răng nói thật nhanh: "Tướng quân còn nói, nếu xuất binh, Thanh Quan sẽ lập tức rơi vào tay Thuần Vương. Cho dù có xuất binh cũng không thể cứu được Mục tướng quân. Đã vậy,.... đã vậy thà tử trận để giữ lấy thanh danh còn hơn là bỏ lại đại cục chỉ vì một mình người".
Lính truyền tin vừa khóc vừa kể lại, đến câu cuối cùng dường như là phải gắng gượng lắm mới thốt ra được.
Cả đám người vừa nghe, lại vừa rối rít che mặt, tiếng nấc nghẹn ngào không kìm được mà liên tiếp vang lên.
Bởi lẽ, tất cả bọn họ đều hiểu. Cái gọi là quân nhân, có thể chiến đấu vì giang sơn xã tắc, chiến đấu vì lê dân bá tánh, chiến đấu vì mái ấm của bọn họ ở quê nhà. Chỉ là không thể chiến đấu cho chính bản thân mình.
Khoảng không tĩnh lặng, ngoài tiếng nấc nghẹn ra thì không còn một thanh âm nào khác. Lại càng thê lương.
Chẳng biết bọn họ im lặng như vậy đã qua bao lâu, lâu tới nỗi nắng tắt tự bao giờ. Đến cả Tử Chiêu cũng tái mặt, bất động nhìn đau đáu về phía trước, phía có ca ca của nàng.
Viêm Ngân cũng không dám mở miệng, nàng ta ngồi tựa vào gốc cây nhìn ngắm cả trăm gương mặt như một. Đều là tiếc thương, ai oán. Lớn lên ở Đường Môn, gặp qua biết bao người, trải qua biết bao biến cố. Nhưng khi có người ngã xuống, tự động có người khác thế vào. Căn bản loại tình nghĩa này, nàng ta chưa từng cảm nhận được. Cớ sao, trong một khắc này lại thấy rung động?
Không gian vốn tĩnh lặng, đột nhiên lại bị Tử Chiêu phá vỡ: "Ta không phải người rộng lượng, không phải Đức Phật từ bi. Lại càng không phải đám vương công quý tộc mở miệng ra là lo cho lê dân bá tánh. Ta chỉ muốn lo lắng cho người mà ta coi trọng. Các ngươi có nguyện ý giúp ta không?".
Một lời, đổi lại kinh hoảng trong mắt chúng nhân.
"Ngươi có biết mình đang phải đối mặt với tám vạn quân hay không? Trong tay chúng ta chỉ có một trăm người, làm sao có thể phá được vòng vây kia? Ngươi tính bán mạng sao?" Nhìn sự kiên định ánh lên trong mắt Tử Chiêu khiến cho Viêm Ngân sợ hãi. Nàng ta cảm nhận được, Tử Chiêu đã hạ quyết tâm. Đây khác nào là lấy trứng chọi đá.
Viêm Ngân còn muốn khuyên giải thêm nhưng lại chỉ thấy Tử Chiêu nâng tay, hướng ngọn đồi kia chỉ tới, bình thản phun ra từng chữ: "Sống chết của người Mục gia, chỉ có thể do chính người Mục gia định đoạt. Sống chết của Tử Hàm, chỉ có thể do chính bản thân hắn quyết định. Muốn lấy mạng hắn, chính là phải trả giá bằng thiên quân vạn mã. Muốn lấy mạng hắn, ta nguyện tiễn tám vạn quân xuống Điện Diêm La. Máu tươi phủ khắp Thanh Sơn".
Dứt lời, trái tim người nào người nấy đánh thịch như vừa lỡ mất một nhịp. Trong đám người đều là kinh hãi, khiếp sợ, chăm chú nhìn Tử Chiêu rồi lại nhìn Viêm Ngân. Cảm nhận rõ ràng quanh thân nàng đã vô thanh vô tức tản ra một loại sát khí lạnh thấu tâm can. Đấu tranh một hồi mới run rẩy mở miệng: "Công tử, người... người thật sự là ai?".
"Mục gia quân đều là tinh anh, các ngươi hẳn phải biết thế nào là nặng nhẹ. Ta là ai quan trọng hay sinh mạng Mục Tử Hàm quan trọng?". Tròng mắt loé lên, khí tức trấn nhiếp vạn người.
Một trăm binh sĩ không dám mở miệng hô hào, hướng ánh mắt tràn ngập nhiệt huyết nhìn nàng, mang theo một loại tín nhiệm không biết đã xuất phát từ lúc nào, thanh âm nặng trịch tựa như trút hết tâm can mà nói: "Sinh mạng của tất cả chúng ta thuộc về công tử. Xin người cứu lấy Mục tướng quân".
Nàng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn về một hướng. Hồi lâu sau mới có binh sĩ tiến lên hỏi: "Công tử xin người cứ phân phó".
Tử Chiêu rất nhanh buông ra một chữ: "Chờ".
————————————-
Trống trận như sấm rền, tiếng rít gào đinh tai nhức óc vang lên chưa lúc nào ngơi nghỉ.
Mục Tử Hàm một mình đứng bên triền dốc, lặng lẽ đánh giá tình hình quân địch. Mày kiếm nhíu chặt, thời thời khắc khắc đều toát lên vẻ điềm tĩnh. Nhưng trong lòng hắn lại không tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi lẽ chỉ cần hắn loạn, quân tất loạn. Dù là mệt mỏi cỡ nào cũng tuyệt đối không thể hiện ra.
Sau lưng vang lên tiếng sột soạt, tiếng bước chân gấp rút. Chưa tới ba ngàn quân, người ngựa đều thương tích, di chuyển cũng không còn linh hoạt. Mỗi người một chân một tay gia cố ván gỗ để làm lá chắn. Vô số tên găm chi chít trên tấm gỗ, tên nào còn dùng được, quân lính đều thu lại, tên nào hỏng thì lôi ra làm củi đốt.
Mày kiếm nhíu chặt, mệt mỏi trong thoáng chốc liền tan biến. Tử Hàm cởi bỏ khiên giáp, thuận tay nhấc một phiến gỗ lên.
"Tướng quân, những chuyện này để binh sĩ tự làm được rồi". Phó tướng nhìn thấy mà kinh hoảng, tiến lại đỡ lấy ván gỗ cùng hắn.
Tử Hàm một tay cỗ định tấm ván gỗ, một tay cầm búa nện mạnh lên thân đinh, đầu cũng không ngoảnh lại: "Thời gian cấp bách, truyền lệnh mọi người tập trung gia cố ván gỗ làm lá chắn đi. Chú ý nhất là chuồng ngựa".
Phó tướng nghe xong ngây người, sau đó lập tức phát lệnh xuống. Toàn bộ binh sĩ đều là thiếu niên trẻ tuổi, trải qua huấn luyện mới vài tháng. Vậy mà phải đối mặt với trùng trùng quân địch vây kín, trong lòng kinh hãi cực độ. Cả thể chất lẫn tinh thần đều bị giày vò, nhưng từng tiếng đập búa của Tử Hàm lại như vang vọng khắp núi, đánh vào tâm tư của bọn họ. Hướng mắt nhìn về phía này chỉ thấy nam tử cao lớn, khí chất bất phàm, khác xa đám binh lính nhưng lại tự tay đóng ván gỗ, cũng đổ xuống từng giọt mồ hôi. Có lúc đêm khuya, tướng quân còn canh gác cho bọn họ ngủ. Lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm khắc nhưng có khổ đều là hắn khổ cùng bọn họ. Trong lòng chúng binh sĩ như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Đột nhiên, vòng vây quân địch lại có dịch chuyển, từng đợt hô hào như sóng triều lại dồn tới. Lính canh vội vàng hét lớn báo tin: "Tướng quân, lại một đợt bắn tên nữa".
"Vào vị trí". Mục Tử Hàm mặc lại khôi giáp, đanh thép ra lệnh. Gần ba ngàn quân nhanh chóng dàn thành đội hình bán nguyệt, tay lăm lăm cầm khiên, trước sau đều có bức tường kết từ ván gỗ, sau cùng còn có binh sĩ để che chắn, bảo vệ ngựa. Ánh mắt Tử Hàm chậm rãi lướt qua từng gương mặt non nớt đang căng thẳng cực độ. Nhiều ngày qua bị tên tập kích liên tục, bọn họ tuy chưa có nhiều kinh nghiệp nhưng đã biết phải làm những gì, phải vững vàng ra sao.
Từng ánh mắt trong suốt tản ra một cỗ kiên định, nghị lực của ba ngàn quân chầm chậm lan toả trong tiếng mưa tên rít gào.
Một khắc trước khi tên rời cung, chính là tĩnh lặng tuyệt đối.
Chính là chờ đợi.