Thân thể Hoàng hậu sau đó liền chao đảo không vững, nàng rất không tin lời vừa rồi có thể cứ như vậy phát ra từ miệng Viêm Ngân. Hơn nữa, gương mặt nàng lại bình thản đến phát giận, ánh mắt thay đổi hoàn toàn khiến người ta không thể nhận ra.
Mục tiểu thư điềm đạm thường ngày đột nhiên đổi thành giảo hoạt khó lường, khí tức tản ra vô cùng đáng sợ. Nhìn qua không biết nàng ta đang suy tính cái gì.
Thanh sắc liễm diễm ẩn ý cười tiến tới bên người Hoàng hậu, bàn tay lạnh lẽo khác thường khẽ nắm lấy tay nàng: "Người có tin tưởng Tử Chiêu không? Tin Tử Chiêu không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn này?".
Người được hỏi trong phút chốc có hơi lẫn lộn, không biết Viêm Ngân tự nhiên nhấn mạnh vào cái tên Tử Chiêu là có ý gì.
"Ta sao có thể không tin tưởng ngươi. Nhưng chuyện này can dự rất lớn. Chứng cứ lại rõ ràng nằm trên người ngươi. Chiêu nhi, dù ta có muốn giúp ngươi che dấu cũng không được".
"Hoàng hậu, Chiêu nhi hoàn toàn không có ý định che dấu. Chuyện có sao thì nói vậy, Chiêu nhi cũng không ngại". Viêm Ngân càng thêm kiên định siết chặt lấy bàn tay Hoàng hậu, tỏ ý muốn Hoàng hậu tin tưởng nàng sẽ không có chuyện gì.
Chuyện xảy ra trong cung làm kinh động tới không ít người. Mục tiểu thư vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng khiến cho ai nhìn qua cũng phát run, chỉ sợ thở mạnh một chút sẽ bị ánh mắt sắc như dao của nàng ta chiếu tới.
Nghị Chính điện giữa trời đêm, đèn đuốc sáng trưng. Vốn là nơi Hoàng thượng cùng bá quan văn võ dự buổi triều sớm, có khi nào sáng đèn vào lúc ban đêm.
Hoàng hậu dẫn đầu tiến vào chính điện, theo sau chính là Mục tiểu thư, tiếp đó đều là những người có mặt trong yến tiệc ngày hôm nay.
Đoàn người đi tới giữa điện thì quỳ gối hành lễ trước long nhan. Phải nói, ngoại trừ Viêm Ngân ra thì đám thiên kim tiểu thư phía sau nào có cơ hội được tiến vào Nghị Chính điện, sớm đã bị khí thế uy nghiêm trầm ổn bức tới phát run. Trước mặt đương kim thánh thượng chỉ có thể cúi mặt xuống đất.
Ngược lại, Viêm Ngân vẫn an nhàn tự tại như ở chỗ quen thuộc. Vừa được miễn lễ nàng ta đã đảo mắt nhìn khắp trong điện một vòng, nào là Thái tử điện hạ, Tam hoàng tử, Thừa tướng, Hình bộ thượng thư, Binh bộ thượng thư, Nội các, người của Thái y viện,... trọng quan triều đình giữa đêm đều có mặt đủ cả.
Tinh thần không biết vì sao lại phấn chấn lạ thường. Không phải là nàng muốn chơi sao, hiện tại vui vẻ một chút, bù đắp lại những ngày vừa qua ảm đạm tới ngu muội.
Những người có mặt ở đây tuy là nắm được tình hình, nhưng Hoàng hậu vẫn đứng ra thuật lại sự việc một lần. Còn có người của Thái y viên ra mặt chứng thực gói thuốc bột tìm thấy trên người Viêm Ngân cùng kịch độc mà quận chúa mắc phải là cùng một loại.
Trong điện, gương mặt ai cũng trở nên tối sầm. Hoàng thượng yên tĩnh hồi lâu mới trầm ổn hỏi Viêm Ngân: "Tử Chiêu, chuyện vừa rồi đều là sự thật?".
"Hoàng bá bá, Chiêu nhi oan uổng". Nàng cũng không vội vàng, chỉ đơn thuần dùng ánh mắt không đồng tình đáp lại.
Biểu hiện thản nhiên, không sợ trời không sợ đất này khiến cho người ta ai nấy cũng khó hiểu. Nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy?
Đại điện lại trở nên yên lặng khiến cho bầu không khí càng thêm bí bách ngột ngạt.
Hình bộ thượng thư vốn là người phải thụ lý chuyện này, cuối cùng cân nhắc một hồi mới nói: "Nếu vậy thì chuyện vật chứng ở trên người tiểu thư nên giải thích thế nào?". Từ sau lần xung đột với Lãnh Thiên Diệt trên đại điện, Tào Nhậm rất biết kiềm chế bản thân không phát hỏa trước mặt người này. Theo lý thông thường, chỉ cần tang chứng vật chứng đầy đủ, ông ta đã có thể lớn tiếng đe dọa, đem người về đại lao nghiêm trị.
"Còn có gì mà giải thích, đương nhiên là bị người ta hãm hại. Còn là ai thì ta chưa có tra ra". Nàng từ tốn đem lý do vì sao phải thay y phục cùng hoài nghi trong lòng nói ra.
Nhưng đó vẫn chỉ là suy luận từ một phía, không có bằng chứng.
Hơn nữa, Hình bộ thượng thư còn cẩn thận tra hỏi những người có mặt trong yến tiệc. Đa phần các nữ tử đều cho rằng nàng có hiềm khích với Lạc Vân, lại vì một lời nói liên quan tới vết bỏng trên gương mặt mà trở nên kích động mới làm ra chuyện này.
Viêm Ngân nghe xong, đột nhiên cười lạnh, khóe miệng kéo ra một đường cong hết sức quỷ dị, nhãn thần tràn ra uy hiếp, không một ai có thể ngờ thiếu nữ lúc nào cũng điềm đạm cười lại có thể tản ra khí tức mãnh liệt tới như vậy.
Toàn bộ đại điện như chết lặng.
Viêm Ngân dùng ánh mắt khát máu nhìn về phía đám nữ tử kia.
Bất chợt thanh âm trầm ấm gọi nàng như nhắc nhở: "Chiêu nhi".
Yến Lân không có vẻ gì là bất ngờ trước biểu hiện này, bất động thanh sắc nhìn thẳng vào nàng. Hắn không muốn nàng trước mặt Hoàng thượng phạm phải tội đại nghịch.
Tự biết bản thân nếu tiếp tục như vậy cũng không phải ý hay, nàng ta thu liễm trở về dáng vẻ vô hại thường ngày. Bất quá một chút lo lắng cũng không hiện nổi lên mặt.
"Từ lúc bổn tiểu thư còn chưa khám người, các người đã quả quyết là do ta hạ độc. Không bằng chứng đã kết tội, ta một chút cũng không nhìn ra các người giáo dưỡng để đi đâu. Tới lúc quận chúa phát độc, trăm miệng như một, ai cũng nói lời giống nhau, vừa vặn lại có thể từ trên người ta lấy ra tang chứng. Chuyện này có dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể nhìn ra được có kẻ nhắm vào ta ngay từ đầu". Lời cuối cùng là hướng Hình bộ thượng thư mà nói.
"Hơn nữa... Tử Chiêu không giống như kẻ khác, là người có giáo dưỡng đường hoàng. Đi không luồn ngồi không cúi. Đường Môn nhân từng dạy bảo, không độc thì thôi, đã độc thì không chết cũng phải tàn phế. Thứ độc rẻ tiền mà Lạc Vân tỷ tỷ trúng phải không nằm trong tôn chỉ của Đường Môn, chuyện trái lương tâm như vậy, ta sao dám làm". Lần này Viêm Ngân vừa cười vừa nói, như thể biến cố vừa rồi một chút cũng không liên quan tới nàng. Chuyện hạ độc lại đem nói thành một việc hết sức có nhân phẩm.
"Vậy là tiểu thư biết rõ loại độc này?". Trưởng lão Thái y viện đột nhiên lên tiếng, thanh âm không giấu nổi vui mừng.
Viêm Ngân rõ ràng nghe ra, thừa hiểu đám người này dù đã biết độc dược là gì nhưng vẫn không đủ khả năng chế ra thuốc giải. Nàng ta không nhanh không chậm nhếch môi, mắt hoa đào khẽ híp lại: "Biết thì thế nào? Độc không phải do ta hạ. Tôn nghiêm của bổn tiểu thư năm lần bảy lượt bị các ngươi chà đạp. Theo ý tứ của các ngươi đây là muốn hung thủ ra tay cứu người?". Lời vừa nói ra ngụ ý là gì ai cũng hiểu. Muốn cứu Lạc Vân thì không thể truy cứu nàng. Nhưng chuyện xảy ra, mọi manh mối đều chỉ nằm trên người Viêm Ngân, muốn tẩy trắng án này làm sao có thể.
Nàng ta cư nhiên hiểu điều đó, thuận ý khoát tay nói: "Vẫn là thôi đi. Người đáng nghi như bổn tiểu thư tốt nhất không nên động tay động chân nữa".
Hoàng thượng ngự trên long ỷ nhìn một màn bên dưới, có phần đè nén tâm tình, nhíu mi khuyên nhủ: "Chiêu nhi, ngươi như vậy còn muốn làm rối tung mọi chuyện. Nếu đã có thể giải độc cho Lạc Vân liền bớt đi rất nhiều phiền phức. Chuyện này truy cứu rõ ràng, tội trạng của ngươi cũng giảm xuống".
Vừa nghe Hoàng thượng nói xong, nụ cười trên môi chợt tắt, Viêm Ngân nhìn qua vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoàng hậu, nàng vẫn nhớ rằng người nói rất tin tưởng Tử Chiêu. Thân hình khẽ động, quỳ rạp dưới đất: "Hoàng thượng, độc này Chiêu nhi không hạ. Cúi xin Hoàng thượng giải Chiêu nhi tới đại lao, chờ Hình bộ thượng thư tra rõ chuyện này. Cho tới lúc đó, Chiêu nhi cái gì cũng không làm".
Một lời quả quyết không khoan nhượng khiến cho thánh nhan giận dữ, bàn tay vịn trên long ỷ phát run: "Ngươi đây là ỷ vào được Đế Hậu sủng ái sinh ngông cuồng. Nếu ngươi ngang ngược như vậy, Trẫm liền thành toàn cho ngươi".
Hai bên đại điện một trước một sau có người lập tức ra mặt cầu tình. Một là Tam hoàng tử Yến Bạch, người còn lại chính là trưởng lão Thái y viện.
"Phụ hoàng, xin người bớt giận. Tử Chiêu là do oan uổng mới không cẩn thận lời nói. Thân thể nàng vừa mới khá hơn không thể chịu được cực khổ trong đại lao".
"Hoàng thượng, độc tính trên người quận chúa rất mạnh, chậm trễ sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Mục tiểu thư tuy ăn nói lỗ mãng nhưng không phải người xấu lại có khả năng giúp chúng ta giải độc. Vẫn nên lưu lại nhẹ nhàng khuyên bảo".
Viêm Ngân vừa nghe không khỏi bật cười, vị thái y này vốn chẳng quen biết nàng, vì gấp gáp muốn cứu chữa cho Lạc Vân liền có thể nói nàng không phải người xấu. Lý luận hết sức đơn thuần. Bất quá, nàng lại rất thích làm người xấu.
"Lão thái y không cần lo lắng. Độc này phát tác tuy mạnh nhưng tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng. Cứ để quận chúa chịu chút đau đớn, chờ tới khi ông có đủ tài cán liền có thể giải độc cho nàng".
Ngang ngược, chính là hết sức ngang ngược. Bao nhiêu công sức của Yến Bạch cùng thái y ra mặt cầu tình giúp nàng coi như đổ sông đổ bể.
Trước khi áp giải Viêm Ngân ra ngoài, Tào Nhậm chợt thấy phía sau gáy lạnh toát. Quay đầu lại nhìn chỉ thấy ánh mắt âm trầm như băng sương rơi trên người ông ta. Nữ nhân này trước đây có Lãnh Thiên Diệt ra sức bảo vệ, sau lại có Thái tử chiếu cố. Chỉ một mình ông ta ở giữa chịu sự giày vò của bọn họ.
Cuối cùng Mục tiểu thư cứ như vậy hoa lệ mà ngồi trong kiệu của Hình bộ thượng thư tiến thẳng tới đại lao. Nhìn qua đủ biết phạm nhân này rất không tầm thường.
Lão nhân gia dường như lại già đi thêm vài tuổi. Viêm Ngân nhìn qua là biết sắc mặt của ông ta không tốt, thuận miệng quan tâm: "Tào đại nhân sao vậy?".
Khổ chủ khẽ thở dài: "Mục tiểu thư vốn được hoàng thất coi trọng. Hà cớ gì phải chống đối lại Hoàng thượng. Phải chi nhẫn nhịn một chút cũng không đến nỗi phải vào đại lao".
"Ta đã nói, độc không do ta hạ. Ông nói nhẫn nhịn là muốn ta nhận tội? Hoàng thượng lại không tin tưởng ta. Đã vậy không cần nhiều lời. Đây là ta tự nguyện. Kinh thành cũng không có chỗ nào đáng chơi, chi bằng thử vào đại lao của hình bộ một chuyến, xem có gì thú vị". Lý lẽ này vừa nghe không khỏi khiến cho Tào Nhậm cứng người. Chuyện liên quan tới quốc gia đại sự, vậy mà nữ tử chỉ coi như một trò chơi. Ông ta thầm cân nhắc liệu có nên tức giận hay không. Nhưng nhìn lại dáng vẻ nàng một chút cũng không lưu tâm. Vẫn là thôi đi, trong lòng âm thầm mặc niệm: "Lời đại nghịch bất đạo vừa rồi ta không nghe thấy. Không nghe thấy".
Hồi lâu tĩnh lặng, đột nhiên thanh âm lạnh lẽo như của một người hoàn toàn khác cất lên: "Cũng kỳ lạ, các ngươi rõ ràng sợ mãnh thú nhưng lại dám gây chuyện với kẻ đi săn. Đây là đang chê mạng mình quá dài? Chẳng lẽ muốn thử cảm giác trở thành kẻ bị săn?".
Tào Nhậm không tin tưởng nhìn vào người bên cạnh. Nhãn lực thâm sâu khó dò, chẳng còn vẻ gì giống với Mục tiểu thư một khắc trước mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Nhìn Viêm Ngân như vậy, có đánh chết ông ta cũng không muốn tin nàng lại dùng thủ đoạn hạ độc ti bỉ để trả thù vài lời châm chọc giữa đám nữ tử với nhau. Chỉ sợ, một khi nàng ta đã muốn, liền có thể trực tiếp giết người.
Hài gấm thêu hoa, phục sức cao quý hoa lệ, nhìn qua đủ biết người tới có thân phận hiển hách thế nào. Lạc Vân từ trong kiệu bước xuống trước cửa lớn Hình bộ đã là mấy ngày sau. Y phục cao quý hoàn toàn đối lập với thần sắc tái nhợt.
Đại lao hôm nay có dịp được người tới thăm, bất quá còn chưa tiến được một bước vào trong, Lạc Vân đã bị mấy tên quan sai bên ngoài chặn lại.
"Bổn quận chúa đích thân tới vấn tội phạm nhân, chuyện này đã được Tào đại nhân thông qua. Lá gan của ngươi quả không nhỏ, còn dám cản ta?".
"Quận chúa bớt giận, hạ quan có mười lá gan cũng không dám kháng lệnh. Chỉ là, xin quận chúa đợi cho một lát, chúng ta vào bẩm báo một tiếng, bằng không kinh động tới người bên trong thì tất cả đám quan sai chúng ta chỉ sợ không sống nổi qua đêm nay". Quan giám ngục vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nơm nớp lo sợ thành khẩn nói.
Lạc Vân nheo mắt: "Đây là thế nào?".
"Quận chúa không biết, từ khi Mục tiểu thư tới nơi này, đại lao cũng không còn là đại lao nữa rồi. Một lời không thể nói hết, người vừa nhìn sẽ biết thôi". Ông ta dở khóc dở cười, cứ nghĩ chỉ là chức quan giám ngục nho nhỏ, ngoài việc hống hách trông coi đám phạm nhân ra thì cuộc sống cũng không có gì bất ổn. Nhưng chỉ cần nhớ lại mấy ngay qua, từ sống lưng không khỏi truyền tới một trận run rẩy.
Người ngoài đương nhiên không hiểu ý tứ của ông ta là gì, đúng lúc một tên quan binh khác từ bên trong đi ra, khom người ý mời Lạc Vân tiến vào. Khoé môi nàng ta khẽ giật: "Kỳ quái, đại lao cũng không phải tư gia, lấy đâu ra quy củ như vậy?".
Nhưng hình ảnh hai chữ "đại lao" trong tưởng tượng của Lạc Vân lại hoàn toàn khác với cảnh tượng trước mắt. Vừa đi hết cầu thang dẫn xuống hầm, chỉ thấy hành lang rộng rãi trải thảm nhung quý giá, các buồng giam nhỏ ở hai bên cũng được dọn dẹp sạch sẽ, đèn đuốc sáng rực. Phạm nhân bên trong người nào cũng hết sức điềm nhiên tự tại, không có vẻ gì trông giống người mang tội bị đầy tới nơi này mà giống như đang ở nhà. Giữa phòng có một cái đỉnh đồng tỏa ra hương thơm vô cùng dễ chịu.
Lạc Vân không tin tưởng hít một ngụm khí, mở to mắt nhìn phòng giam phía cuối hành lang, nói đúng hơn là nhìn gian phòng trông như mật thất tư gian ở phía trước. Cửa sắt đặc biệt nhiều dây khoá xích tới kỳ lạ, bên trong có giường ấm, thư án, giá sách, gương soi, tủ đồ, bình phong,...
cái gì cũng có cả. Trước cửa phòng giam còn kê thêm một cái bàn cùng một cái ghế dựa, trà bánh đãi khách cũng đã được chuẩn bị xong xuôi. Hơn nữa, trà cũng là dùng loại hảo hạng, ấm chén tráng men tinh xảo, điểm tâm bài trí cầu kỳ ngon mắt.
Nữ tử xiêm y vàng nhạt đang ngồi đọc sách. Ngước mắt thấy người tới vẫn đứng nguyên một chỗ, không có dấu hiệu muốn cử động thì nàng cười nhạt: "Lạc Vân tỷ hình như ỷ vào sức khoẻ tốt muốn đứng mà nói chuyện sao. Còn không mau ngồi xuống".
Kết quả, hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có điều là cách nhau qua cái song sắt, một trong một ngoài. Lạc Vân vừa ngồi xuống, gã quan sai vừa rồi nói chuyện với nàng lập tức tiến lên rót trà, bộ dạng thập phần cung kính.
Tình huống này, đây có thật sự là đang bị tống giam?
Viêm Ngân vẻ mặt hết sức hưởng thụ cắn một miếng điểm tâm, vừa nhai vừa chống cằm nhìn Lạc Vân: "Vừa tỉnh dậy liền tới gặp ta, quả nhiên là hảo tỷ muội. Xem ra thái y viện cũng không phải là toàn phế vật". Lời nói ra có thể khẳng định, người bị giam giữ nhưng tin tức vẫn vô cùng nhanh chóng.
Lạc Vân từ lúc tỉnh dậy, biết chuyện thì trong lòng đã ấm ức. Bọn họ muốn khi dễ người khác nhưng ăn khổ lại là nàng. Vì muốn đổ tội cho Mục tiểu thư mới khiến bản thân liên luỵ. Thử hỏi làm sao nuốt trôi cơn giận này. Hơn nữa, nghe được cung nữ bên cạnh trình báo, Mục tiểu thư rõ ràng biết cách giải độc nhưng có nói thế nào cũng không chịu ra tay cứu người. Trong lòng lại càng thêm khó chịu.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ai, ta sao có thể muốn thế nào? Hiện tại bị giam nơi ngục tối, vô cùng lạnh lẽo đáng sợ. Bất quá còn chưa tìm ra hung thủ. Ta cũng lực bất tòng tâm". Vẻ mặt tràn ra tiếc hận, cơ thể còn phối hợp khẽ run rẩy, nhìn thoáng qua hết sức giả tạo, ai cũng hiểu Viêm Ngân đang diễn trò.
Lạc Vân cắn răng, gằn từng tiếng: "Xem ngươi ở nơi này có chỗ nào lạnh lẽo, có chỗ nào cực khổ? Bản quận chúa đột nhiên bị các người hãm hại. Hiện giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, hàng đêm thân thể đau đớn đến phát run. Rốt cuộc ngươi còn muốn hại ta thê thảm tới mức nào. Trước đây ta quả thật có đố kỵ với ngươi. Nhưng hiện tại đã không còn như vậy, người thông minh như ngươi chẳng lẽ không thể phân biệt".
"Lạc Vân tỷ chớ nóng vội. Khiến ngươi chịu đau như vậy ta cũng không thoải mái. Nhưng là chuyện xảy ra trong cung mà tiểu muội đây lưu lạc nhân gian đã lâu, một chút căn cơ cũng không có. Làm sao có khả năng tra ra hung thủ". Vừa nói đến đây thì Viêm Ngân hơi ngừng lại một chút, ý cười càng sâu, nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân: "Cho tới lúc đó tiểu muội đây không thể làm gì hơn. Chuyện giải độc... còn phải xem khi nào tìm ra hung thủ mới có thể tính tiếp".
Vẫn là, vô cùng ngang ngược. Lý do không chịu cứu người của nàng ta dù có nói thế nào cũng là vô lý.
Lạc Vân giận tới toàn thân tím ngắt, ngón tay run rẩy qua song sắt chỉ về phía Viêm Ngân: "Ngươi... ngươi là kẻ điên sao?".
"Điên hay không cũng không quan trọng. Lạc Vân, tỷ nên nhớ, quan trọng là ta có thể giải độc cho tỷ. Giá trị của một kẻ điên như ta đối với tỷ không nhỏ đâu. Bằng không, cứ sống trong đau đớn như vậy tới hết đời đi".
Lời đe doạ này đương nhiên có tác dụng với một kẻ đang bị độc giày vò như Lạc Vân. Nàng ta vô cùng hoảng sợ, trong lòng cũng âm thầm tính toán. Xem ra nếu không tìm ra kẻ đứng sau chuyện này thì người thiệt nhất chỉ có bản thân. Nếu đã vậy, chi bằng giúp Viêm Ngân tìm ra hung thủ, chỉ có như thế mới có thể cứu lấy mình. Ý đã quyết, nàng ta không một lời lập tức bỏ đi.
Viêm Ngân thấy biểu hiện như vậy thì cười xoà, mở miệng thảo luận: "Các ngươi thử nói xem nàng ta như vậy có ý tứ gì?".
Đám phạm nhân ở các phòng giam khác nghe vậy cũng nổi lên tranh luận:
"Theo ta thấy thì là giận quá bỏ đi".
"Ta lại thấy vẻ mặt kia đến mười phần tâm tư sâu kín, nhất định là đã hiểu được tiểu thư muốn mượn sức nàng ta minh oan cho mình".
"Khó nói, có khi nào nàng ta nghi ngờ tiểu thư trì hoãn không chịu giải độc là vì không có khả năng. Căn bản là không hoàn toàn tin tưởng tiểu thư có thể giúp nàng ta giải độc".
"Biết đâu toàn bộ chuyện này đều do nàng ta dựng lên".
Viêm Ngân nghe vậy mỉm cười: "Mỗi người một ý, theo ta thấy thì đều hợp lý cả. Vẫn nên đề phòng vạn nhất. Chư vị quả nhiên đều là người có tâm tư mẫn tiệp. Chúng ta thật là mới quen nhưng lại như tri kỷ, chi bằng cùng nhau uống rượu trò chuyện. Ta trước tiên mời mỗi người một chén".
Từng vò rượu lớn được chuyển tới mỗi phòng giam. Nhìn đám phạm nhân cùng Viêm Ngân tuy mỗi người một phòng nhưng lại vui vẻ mở tiệc rượu với nhau trong địa lao khiến cho người ta không khỏi há mồm trợn mắt.
Từ khi được dẫn tới đây, không biết Mục tiểu thư làm cái gì khiến cho cả đàn chuột sợ hãi bỏ chạy hết. Nơi này bằng một tốc độ đáng kinh ngạc được người ta dọn dẹp trang hoàng. Chỉ sau một đêm, không còn thấy một chút cái gì gọi là hôi hám ẩm ướt vốn có của đại lao. Thay vào đó thì giống như tư gian mật thất của nhà giàu.
Vì trong phòng giam của những phạm nhân khác cũng cần dọn dẹp nên bọn họ được đặc cách tới hậu viện phủ Hình bộ tắm nước nóng một lần, y phục cũng được thay mới chỉn chu. Không những thế, Viêm Ngân còn cho mời tới một trù nương nổi tiếng, chiêu đãi bọn họ sơn hào hải vị.
Nói sao thì đã là người bị giải tới đại lao đều dính dáng tới những vụ trọng án. Không phải từng là gian thương thâu tóm cả một vùng thì cũng là kẻ có máu mặt, có quan hệ mật thiết với quan viên trong triều. Viêm Ngân biết những kẻ này không phải hạng ngu dốt, nàng thản nhiên đem chuyện bị ám hại ra thảo luận. Một đám người rất nhanh cùng đàm đạo, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết. Cuộc sống trong đại lao cũng vì một đám người hoà hoà thuận thuận này mà không còn vô vị.
————————————-
Tử Chiêu một mình đứng trong gian phòng nhỏ. Cảnh vật vẫn nguyên vẹn không có gì thay đổi từ khi nàng được hắn đem về. Bóng dáng của Dữ Ngọc đều khắc sâu trong tâm trí, tràn ngập khắp mọi nơi nhưng chỉ cần nghĩ về hắn, nàng lại không thoải mái. Cùng là đau đớn, nhưng đau đớn trong lòng ngày hôm nay khác với mấy năm trước rất nhiều.
Nếu nói chính là một tay Dữ Ngọc nuôi nàng trưởng thành cũng không có gì sai. Tử Chiêu tự nhủ, nàng nợ hắn thật nhiều. Lần này rời đi, cũng không biết có phải là lần cuối cùng gặp lại hay không. Trái tim thổn thức như vừa bị ai đó siết chặt, cuộn trào đau nhói. Tử Chiêu không nói không rằng, mặt cũng không đổi sắc, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt.
Nàng hoàn toàn không ý thức được, có những cảm xúc càng đè nén thì sẽ tới một lúc bùng phát càng mạnh mẽ.
Đột nhiên gương mặt lạnh băng, không có một chút cảm xúc thừa thãi nào. Ánh mắt ngưng đọng thật lâu, nhìn xuống Chiêu Nguyệt kiếm đang nắm trong tay. Nàng coi nó như trân bảo mà gìn giữ, thứ quý giá nhất nàng có được cũng chỉ là một thanh kiếm này.
Ánh mắt vô hồn, nàng lặng lẽ cầm theo kiếm hướng tới gian phòng của Dữ Ngọc.
Bên trong vẫn không có người. Tử Chiêu nhẹ bước tới bên giường, đặt thanh kiếm xuống.
Nàng hướng tới thư án, nhấc bút viết xuống. Sau đó bần thần nhìn chằm chằm vào từng chữ kia. Bất động hồi lâu mới rời đi.
Đại ân đại đức của Dữ Ngọc nàng không có gì báo đáp. Nặng lòng gửi gắm lại Chiêu Nguyệt kiếm cho hắn, vừa là báo đáp, vừa như đem kỷ vật của Tử Hàm lưu lại bên cạnh phụ mẫu.
Một đường không quay đầu, rời khỏi Vụ Ẩn cốc.
Bóng lưng đã gầy đi mấy phần, thương thế của nàng chưa hẳn bình phục nhưng trong lòng đã quyết. Sớm nên rời đi, tránh cho hắm thêm phiền chán.
Nàng vừa đi không lâu, trong phòng liền xuất hiện bóng dáng trường sam huyền sắc. Hắn nhìn một kiếm trên giường, lại nhìn tới bức thư nàng vừa viết, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng.
Hắn không cần đọc cũng biết trong thư viết gì, chỉ lặng lẽ cầm lên nhét vào trong ngực áo.
————————————-
Hồng Bảo kiếm các nhiều năm qua đã phát triển không tệ. Tuỳ ý tới một thành trấn không lớn không nhỏ cũng có thể tìm thấy cửa tiệm của bọn họ.
Tử Chiêu toàn thân y phục nguyệt nha bước vào bên trong. Chưởng quầy nhìn người vừa tới, lập tức cụp mắt, tự mình dẫn Tử Chiêu vào tư gian. Không phải ông ta không biết nàng, nhưng là, vị chủ tử này so với lần gần đây nhất được gặp thì có gì đó rất lạ. Thần sắc không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào, vô cùng khó đoán.
Ông ta rất nhanh đem tin tức hệ trọng tới báo cho nàng. Vừa nghe xong, cả gian phòng tràn ngập khí tức lạnh lẽo, ân ẩn sát khí.
Chưởng quầy nuốt khan một cái, nhưng dù sao ông ta cũng không phải kẻ nhát gan. Tử Chiêu mà ông ta biết lại càng không phải hạng người sẽ trút giận lên thuộc hạ. Một mực can gián: "Chủ tử vạn lần không nên nóng giận. Viêm cô nương bị áp giải tới đại lao nhưng theo tin tức báo về vẫn rất tốt. Hoàng thượng cũng không có dấu hiệu muốn bức ép nàng. Hiện tại các thế lực đều áng binh bất động".
"Áng binh bất động? Ta cũng muốn xem, bọn họ không động được tới khi nào?".
"Ý chủ tử là..."
Tử Chiêu cười lạnh, tay khẽ miết lên chén trà khiến nước bên trong sánh ra bàn: "Toàn bộ Mục gia quân vẫn ở lại Thanh Quan, tuy nhiên Hoàng đế lại không thể dùng tới đội nhân lực này nếu không có người Mục gia phò tá. Còn chưa rõ ý tứ của Mục tiểu thư ra làm sao, trước mắt giữ lại Kinh thành, khác nào giữ con tin trong tay. Binh lực hùng hậu lập tức bị nắm đằng chuôi, chỉ cần bọn họ manh động, Mục tiểu thư lập tức chết. Hiện tại không biết kẻ nào ngu xuẩn, ban cho ta một cái cớ động binh".
Chưởng quầy cả kinh hô lên: "Chủ tử, với binh lực Mục gia quân hiện tại, nếu muốn động binh khác nào tạo phản. Một khi đã như vậy liền không thể quay đầu".
"Quay đầu làm cái gì? Từ lúc bọn họ muốn lợi dụng Mục gia, liệu có thèm nghĩ tới chuyện quay đầu?".
Ông ta nghe xong mà âm thầm run rẩy: "Chủ tử xưa nay không phải là người khát máu, từ khi trở về đều là tận lực tránh động tới binh đao, lại càng căm ghét cảnh chiến tranh, sinh linh đồ thán. Lời lẽ như vậy chứng tỏ trong lòng đã quyết, khó mà khuyên nhủ. Không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thành ra thế này?".
Vừa nghĩ vậy, chưởng quầy cũng khom người nói với Tử Chiêu: "Chủ tử, chuyện này can hệ rất lớn, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, thuộc hạ sợ rằng không đủ tài cán. Vẫn nên truyền tin về Hồng Vân sơn báo cho các trưởng lão tới đây hội ý cùng người".
Tử Chiêu chỉ mỉm cười, nhàn nhạt đáp ứng: "Được".
Trong thư, chưởng quầy chỉ nói qua loa rằng nàng có chuyện cần thương nghị, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh một việc: "Chủ tử trở nên rất dễ nóng giận".