Âm hôn 2
Ông lão híp mắt lại khi thấy động tác của hai người nhưng không nói gì thêm.
"Không phải cậu không muốn động vào tôi à?" Lệ Nam tiến đến bên tai Ngôn Hành Yến nghiến răng hỏi, người sau cũng bắt chước động tác của hắn nhỏ giọng đáp lại: "Còn không phải vì tôi cảm thấy trước mặt ông nội mà ôm ấp như vậy cũng không hay ho gì ư, thế nhưng khó chịu lắm, tôi cũng mặc kệ không để ý được nhiều như vậy...!Quay lại đã, ông nội có chuyện muốn hỏi cậu kìa!"
"Khụ." Ông cụ ho nhẹ một tiếng gõ gõ cái gậy chống đen sì xuống nền gạch, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm Lệ Nam không dời, "Lệ Nam ông hỏi cháu, cha mẹ cháu tên là gì?"
Lệ Nam chưa từng giấu giếm, nhanh chóng đáp lại: "Lệ Văn Đào, Lục Âu."
"Lục...!Ông ngoại của cháu tên gì?"
Ông ngoại của Lệ Nam đã mất từ khi hắn còn rất nhỏ, khuôn mặt trong trí nhớ đã sớm phai mờ, hàng năm cũng chỉ có thể vội vàng nhìn lướt qua tấm ảnh trên bia mộ vào mỗi dịp tiết thanh minh, "...!Lục Chính Hưng."
"Là lão." Gương mặt đầy vẻ uy nghiêm của ông cụ hiện ra một nụ cười, bỗng chốc trở nên hiền lành ôn hoà hẳn lên.
"Thằng nhóc này, có mấy lời sợ rằng vẫn nên để ông cố ngoại và ông ngoại của cháu tự nói cho con thì hơn."
"Cái gì?" Lệ Nam không hiểu ra sao, "Ý ông là ông ngoại cháu? Nhưng ông ngoại cháu sớm đã..." nói được nửa chừng Lệ Nam bỗng nhiên im bặt, vì hắn thấy Ngôn Hành Thiện mang đến một cái gương to bằng màn hình máy tính bảng, mặt kính loáng lên như một mặt hồ lăn tăn, sau đó hiện ra một khuôn mặt giống hệt ông cố của hắn.
Nhưng người trong gương trắng hơn, đôi mắt đen vô hồn, Lệ Nam biết đây chính là ông cố ngoại của mình.
Ông cố ngoại trong gương chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, rất trẻ.
Biểu cảm trên mặt ông rất sinh động, xem ra còn kinh ngạc hơn Lệ Nam nhiều, hét lên: "Cái gì thế này! Ôi chao, lão Trương, ông mau đến xem!"
Ở bên kia một con quỷ thiếu tai và một bên vai xuất hiện, "Không biết..."
"Ông cố ngoại, cháu là Lệ Nam, là cháu ngoại của Lục Chính Hưng, ông đang làm gì thế?" Nói thật, nhờ có hai ngày trước làm đệm nên bây giờ Lệ Nam cũng đã không còn kinh ngạc trước việc nói chuyện với người chết nữa, thậm chí còn đắc ý hàn huyên mấy câu.
"Cháu ngoại của A Hưng? Chắt ngoại của ta? Trời ơi, con đã lớn vậy rồi sao!!" Ông cố sướng phát điên, víu lấy cái gương tỉ mỉ ngắm nghía mặt mày Lệ Nam, "Ông cố ngoại đang xếp hàng chờ đến lượt đi đầu thai."
Lệ Nam: "..." Đã bao nhiêu năm rồi mà còn chưa đến lượt?
"Cũng hết cách rồi, con nhìn mà xem, nhiều người xếp hàng lắm." Vừa nói ông cố vừa xoay cái gương về phía trước, một đám người lúc nhúc đông nghịt xuất hiện, đông đến mức nhìn ra xa cũng toàn người là người chẳng khác gì dân chơi Trường Thành vào ngày quốc khách, cả một núi quỷ, biển quỳ.
Ông cố ngoại lại hỏi thăm tình hình ba mẹ hắn gần đây, sau đó ông bỗng nhiên đanh mặt, nghiêm nghị nói: "Không đúng, con còn sống sao có thể nói chuyện với ta được! Có phải con giở trò quỷ gì rồi không! Không được làm thế, con tuyệt đối không được làm! Nghe lời ông cố, tránh xa mấy thứ ma quỷ kia ra, con phải tin tưởng chủ nghĩa duy vật và khoa học."
"Ông cố ngoại..."
Ông nội của Ngôn Hành Yến chen ngang lời Lệ Nam..., ông cụ mỉm cười xuất hiện trong gương, "Anh Lục Bình ca..."
"Quả nhiên là em trai thúi! Đừng tưởng rằng bây giờ mặt mũi mi toàn nếp nhăn mà anh đây không nhận ra!"
Xem ra hai người trước đây có quen biết? Lệ Nam hoàn toàn không biết còn có khúc mắc như vậy, hắn mông lung nhìn qua Ngôn Hành Yến đã gần như quấn hết cả người lên mình nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương bây giờ là biết ngay y đang phê pha hít hà mùi hương trên người hắn, phê đến quên hết tất cả luôn.
Xem ra lúc này Ngôn Hành Yến không thể nói chuyện, Lệ Nam cũng chỉ có thể quay người lại tiếp tục nghe mấy ông già tương tác với nhau.
"Dòng máu Đằng Căn của chắt ngoại anh đã thức tỉnh rồi, hơn nữa vô cùng mạnh, chúng tôi suy đoán đó là hiện tượng lại giống..."
Hiện tượng lại giống, hay còn gọi là sự lại giống: lại (trở lại) giống (giống loài), thuật ngữ sinh học để chỉ sự trở lại với hình thái của tổ tiên.
"Thức tỉnh cái rắm, trước khi chết ta đã dặn dò vợ và Chính Hưng vô số lần, mỗi đứa trẻ nhà họ Lục ra đời đều phải đeo mãi không rời cái vòng cổ gia truyền cho đến khi trưởng thành.
Lệ Nam, con có vứt đi không đấy!?"
Vòng cổ? Lệ Nam nhớ ra gì đó từ trong cổ áo lấy ra một miếng ngọc bích, "Là cái này ạ? Từ nhỏ mẹ đã để con đeo không rời, lúc tắm hay đi bơi cũng không cởi ra."
"..." Ông cố ngoại trẻ tuổi trầm mặc sau đó chửi ầm lên: "Trấn áp huyết mạch gia tộc không phải miếng ngọc này!! Là mẹ nó sợi dây! Ai cho phép con đổi sợi dây!!"
Lệ Nam: "..." Nó tự đứt mà!
"Còn cái thằng cứ ôm con mãi kia là ai! Con mới có vài tuổi! Ai cho phép con yêu sớm! Tức chết ông đây, ông phải báo mộng cho cháu gái và cháu rể mắng chết nó!"
Lệ Nam: "..." Ba Lệ đúng là tai bay vạ gió...
Ông Ngôn vẫn cứ chống gậy mỉm cười như cũ, "Anh Bình, gương này chỉ được mười phút thôi, anh bình tĩnh để em nói ngắn gọn."
"Nói cái gì mà nói, anh không nghe!"
"Chắt ngoại nhà anh ăn mất phách của cháu em rồi."
Vừa dứt lời, ông cố ngoại Lục Bình còn đang hăng máu mắng chửi bỗng nhiên im bặt, ông trợn tròn mắt, rất không còn gì để nói: "Ăn?"
"Lúc nãy em cũng đã nói rồi, sức mạnh truyền thừa trong dòng máu Đằng Căn của nó rất mạnh, mùi vị nồng đến mức tất cả ma quỷ trong địa bàn quanh em đều rục rịch."
Những lời của ông Ngôn khiến Lệ Nam nổi da gà, sao hắn lại quên mất đây là thế gia trừ quỷ, e rằng xung quanh khuôn viên này có rất nhiều ma quỷ lượn lờ, thậm chí hắn còn nghĩ những nô bộc mình nhìn thấy quanh đây thật sự là con người ư?
Ngôn Hành Yến bên cạnh cũng nhận thấy tâm trạng người bên cạnh thấp thỏm, y nhỏ giọng trấn an: "Không sao đâu, tất cả đều bị trận pháp trấn áp rồi, sẽ không làm người khác bị thương."
Ông cố ngoại chậm rãi gật đầu, "Nếu như nó có thể ăn hồn phách vậy còn đỡ, vẫn mạnh hơn việc chỉ biết tỏa ra hương thơm hấp dẫn ma quỷ.
Chú nói nó ăn mất phách của cháu trai nhà chú là có chuyện gì xảy ra? Cháu của chú là quỷ à?"
"Cháu của em là người, nhưng khi còn bé mắt