"Cái gì?" Lệ Nam không nghe rõ Ngôn Hành Yến đang nói cái gì hắn nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: "Ngôn Hành Yến, tôi phát hiện cậu đúng là lạ, cứ lẩm bẩm gì như ông cụ thế?"
"Tôi thích lẩm bẩm gì thì lẩm bẩm, mắc gì đến cậu!" Ngôn Hành Yến bỗng nhiên cao giọng, vai y căng cứng, bỗng nhiên biến thành một quả pháo đốt là nổ, nhìn qua y như một bệnh nhân quá mức nhạy cảm.
Lệ Nam bị người này quát tháo mà chẳng hiểu ra sao nhưng hắn vẫn tốt tính nhanh chóng vuốt lông, "Vâng vâng vâng, chuyện không liên quan đến tôi..."
Hắn im lặng không hề trêu chọc Ngôn Hành Yến, há to miệng tập trung ăn mì giống Phong Ly mải ăn không để ý nói chuyện linh tinh.
Ăn được nửa bát mì Lệ Nam bỗng nghĩ đến một khả năng, có phải sắm vai thầy Lý lâu quá trong chốc lát Ngôn Hành Yến chưa thoát vai được?
Dù sao lúc trước ở chung với nhau tính tình của Ngôn thiên sư không khó ở như vậy.
Vậy phải làm gì để y khôi phục lại bình thường? Nghĩ như vậy Lệ Nam cắn đũa lục lọi trên người một vòng, hắn chỉ có trên áo cộc tay dưới quần, cái nào cũng không lột ra được, hắn lại không có thói quen mang theo khăn tay, thứ dính mùi của hắn có thể lấy xuống...
Bên kia Ngôn Hành Yến cũng nhận ra lúc nãy phản ứng của mình có phần quá đáng nhưng y cảm thấy phải xin lỗi vì mấy chuyện râu ria có chút kì, có thể không xin lỗi, nhưng không khí giữa y và Lệ Nam lại tràn ngập lúng túng.
Ngôn Hành Yến càng thêm phiền não.
"Khụ..." Lệ Nam chẳng biết lúc nào đã lặng yên xuất hiện phía sau ngay sát Ngôn Hành Yến, Ngôn Hành Yến lại càng hoảng sợ muốn quay người chợt cảm thấy sau lưng va phải lồng ngực một người, tiếp đó tiếng quần áo và đồ đạc ma sát vang lên bên tai kèm theo lời nói của Lệ Nam: "Không mặc áo khoác, tôi ôm cậu một cái?"
"Ôm...!ôm tôi làm gì?" Ngôn Hành Yến trợn tròn mắt cứng đờ bị Lệ Nam ôm vào trong lòng, suýt chút nữa đã thất thủ hất tung bát mì.
"Không phải cậu nói ở trong mộng tôi không có mùi à?" Lệ Nam giơ cổ tay dưới chóp mũi Ngôn Hành Yến, "Hiện tại thì sao?"
Mùi thơm khó tả thoang thoảng phả vào mặt y, như một vũng nước trong veo quấn lấy đàn cá bơi lội, năm ngón tay thon dài, móng tay gọn gàng, đẹp đẽ như vậy vô tình phản chiếu vào mắt Ngôn Hành Yến, hai má y bỗng đỏ bừng, anh chết điếng, cắn chặt răng không nói gì.
Bởi vì Lệ Nam từ phía sau ôm lấy Ngôn Hành Yến nên bị khuất tầm nhìn chỉ có thể nhìn thấy một bên tai, không thấy mặt y nên cũng không biết lúc này khuôn mặt của Ngôn Hành Yến đã đỏ thành cái mông khỉ.
Đương nhiên Lệ Nam không đoán ra, dù sao Ngôn Hành Yến là người đã nằm chung một ổ chăn với hắn, còn mặc quần áo của hắn, chỉ kém chưa mặc chung quần lót để chứng minh tình anh em xã hội chủ nghĩa.
"Ngửi thấy không?" Lệ Nam lại hỏi một lần, Ngôn Hành Yến vội vã nghiêng đầu tách ra đưa lưng về phía hắn gật đầu một cái.
"Thơm không?"
"..." Ngôn Hành Yến hờn dỗi đè cùi chỏ lên bụng dưới Lệ Nam muốn hắn cách xa một chút nhưng lại không dám dùng sức sợ Lệ Nam thực sự buông tay, "Đây là vấn đề cho cậu hỏi à?"
"Hả?" Lệ Nam khó hiểu nói: "Không phải cậu suốt ngày khen tôi thơm à? Còn suốt ngày ngửi không ngừng như chó ấy?"
"Cậu nói tôi giống cái gì cơ?"
Lệ Nam thấy đỡ thì thôi: "Dễ thương như thỏ ấy."
Ngôn Hành Yến bị dọa cho buồn nôn: "...!Đến cùng cậu muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói...!Nơi này là hiện thực, tôi là Lệ Nam không phải Trương Diệc Minh, cậu là Ngôn Hành Yến không phải Lý Huy Ân." Lệ Nam liếc mắt nhìn thoáng qua Phong Ly đang lắc đầu rung đuôi ăn đến no nê, "Nó là con chồn xanh không phải mèo trắng nhỏ."
Phong Ly rất không có tiền đồ, chỉ cần cho nó ăn gọi nó là chó nó cũng bằng lòng gâu hai tiếng, càng đừng nói đến cái tên chồn xanh nghe ngầu bá chấy, Phong Ly thoả mãn không chịu nổi, nó quay người mở to đôi mắt tròn trịa nhìn về phía Lệ Nam.
"Đơn giản mà nói...!Cậu không muốn nhập vai diễn quá sâu nhưng vẫn chịu ảnh hưởng từ tính cách của thầy Lý." Lệ Nam uyển chuyển biểu đạt: Huhu, cậu dữ quá, lại còn thần kinh, dọa người ta sợ chết đi được.
Ngôn Hành Yến không phải Đại Thành, cũng không phải Trạch quỷ đương nhiên y nghe hiểu Lệ Nam nói gì, y trầm mặc một lát vừa lúng túng vừa có chút không vui, y bị một vài hình ảnh và tình huống trong quỷ mộng kích thích bỗng nhiên nghĩ thông suốt một việc...!Sao lại nhập vai quá sâu? Y mới chỉ lớn giọng chút mà thôi, tính tình y khó ở thật sao? Quát hai tiếng cũng không cho à?
Nhưng người này chủ động ôm y rồi, nào có chuyện tiện nghi đến lại không hưởng, không ăn đậu hũ là đạo lý gì?
Y hít sâu một hơi quay người ôm lại Lệ Nam vùi mặt vào cổ hắn, cảm nhận hương thơm ngào ngạt tràn ngập trong xoang mũi, Ngôn Hành Yến âm thầm mưu tính kế hoạch ngày sau ở trong lòng.
Phong Ly mờ mịt nhìn hai cái xẻng xúc cớt không nói lời nào đã lao vào ôm nhau, còn giữ nguyên động tác ba bốn phút không động đậy, sau lưng nó bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp: "Bọn họ đang làm gì thế?"
"Không biết ạ, có thể là một nghi thức cổ xưa nào đó chăng?" Phong Ly ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi Hắc Vô Thường, "Muốn ăn mì không? Trong nồi còn một ít, nhưng ngâm nước lâu nên hơi nở, mùi vị cũng không ngon lắm...!Nếu ngài đến sớm năm phút thì tốt rồi."
"Không ăn." Hắc Vô Thường rũ xuống đôi mắt đen đỏ, tay phải hắn cầm một lưỡi hái cao khoảng ba mét, lòng bàn tay trái hướng lên trên trong đó có một ngọn nến lơ lửng, "Ta tới dẫn quỷ hồn lên đường."
"Ngài có thể ăn xong rồi đi mà." Phong Ly lại lần nữa thuyết phục, "Tôi không biết họ còn định thế bao lâu nữa."
"Không cần họ." Hắc Vô Thường ngước mắt lên nhìn ra phía hồ bên ngoài, hắn thấy từng sợi quỷ khí, ánh mắt nhìn vào chỗ rậm rạp nhất vẫn đang lan tràn ra xung quanh.
Phong Ly gật đầu, "Thôi được rồi...!Ngài thật sự không ăn à?"
Hắc Vô Thường gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Một phút đồng hồ sau dưới sự giúp đỡ của Phong Ly, Hắc Vô Thường đổ hết mì tôm còn thừa vào trong bát, lưỡi hái cao ba mét thu nhỏ lại chưa to bằng một bàn tay treo