Nghi vấn của gã đổi lại hai câu hỏi nghi vấn: "Cái gì?" "Hả?"
Triệu Thành chỉ chỉ hai người, lại chỉ vào mình: "Không phải vừa nãy hai cậu gọi anh ơi à? Gọi cái gì?"
"Ai gọi anh đâu?" Ngôn Hành Yến không hiểu gì, Lệ Nam cũng lắc đầu: "Tôi không gọi."
"Lẽ nào tôi nghe nhầm?" Triệu Thành lẩm bẩm quay đầu lại nhưng một giây kế tiếp gã lại nhanh chóng quay người lại hét lên: "Lại gọi tôi là anh ơi, lần này tôi không nghe nhầm!"
"..." Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đồng thời trừng mắt về phía Phong Ly vô tội, con kia dùng hai móng vuốt che mắt biểu thị nó tuyệt đối không dám nhiều chuyện, Triệu Thành đột nhiên gào lên: "Là con quỷ kia! Nhất định thế, nó vẫn chưa đi, nó còn ở nơi này!"
Đây là công khai nghi ngờ năng lực làm việc của Ngôn Hành Yến, chẳng khác gì người bị bệnh nan y chạy tới nghi ngờ nghiệp vụ của bác sĩ.
Không chờ Lệ Nam mở miệng giữ gìn bộ mặt thiên sư Ngôn Hành Yến đã tiến lên một bước khẽ nói: "Ở đây không có quỷ, Hắc Vô Thường đã tự mình tiễn Trạch quỷ xuống suối vàng, lá gan anh đúng là nhỏ, tự mình dọa mình nên mới bị ảo thính?"
Là đàn ông thì không thể thừa nhận mình nhát gan, Triệu Thành thở phì phò muốn lý luận với Ngôn Hành Yến, Lệ Nam vừa thấy nhóc con này muốn cãi vã thì vội vã đứng ra trấn an hai người: "Ngôn Hành Yến bớt tranh cãi đi, ông chủ Triệu cũng đừng gấp, rốt cuộc là anh nghe thấy âm thanh gì, nam hay nữ? Ngoại trừ gọi anh ra thì còn nói gì không?"
"Nam, cứ gọi "anh tôi", không có." Triệu Thành đứng dịch về phía Lệ Nam trông có vẻ đáng tin hơn, "Đúng là tôi thích nghe người khác gọi anh, thân thiết, nhưng không thích bị một con quỷ gọi là anh đâu, sợ lắm." Gã nói xong ngẩng đầu lên, lại liếc mắt nhìn Ngôn Hành Yến kề bên một cái, tức giận đến mức muốn vung tay đập cho cái tên vô liêm sỉ đã cầm tiền con dám mắng ông chủ này một cái.
Từ khóa đã quá rõ, không cần Lệ Nam phải phân tích, hắn nghiêng mặt hỏi Ngôn Hành Yến: "Là nó à? Rõ ràng đã về Địa Phủ..."
"Những thứ khác ít nhiều gì cũng dính chút chấp niệm của nó, có khả năng tạo thành ảo giác với những người yếu ớt." Ngôn Hành Yến vung tay phủi bụi, "Quét dọn một lần, phơi nắng hai ngày đảm bảo biến mất sạch sẽ."
"Cậu nói ai yếu hả!!" Triệu Thành phẫn nộ, Lệ Nam lập tức tán dương cho có, "Anh khỏe, anh khỏe nhất!"
"Lui ra phía sau." Ngôn Hành Yến từ trong túi móc ra một tấm bùa vàng dán lên sáo trúc, Triệu Thành bất chấp cơn giận nhanh chóng lui ra ngoài cửa, mắt không chớp nhìn thiên sư chuẩn bị thi pháp.
Kết quả Ngôn Hành Yến chỉ cầm cây sáo dán bùa như cầm phất trần vén hết rèm cửa sổ lên, sau đó mở toàn bộ cửa sổ ra thông gió.
Sau trăm năm ánh dương một lần nữa chiếu rọi căn phòng này, màu sắc sáng ngời bao phủ lên mỗi tấc tường gạch và sàn nhà.
Ngôn Hành Yến có chú pháp hộ thể, Phong Ly thổi bụi cho Lệ Nam, chỉ có cây cải thìa ông chủ Triệu bị bụi bay vào mắt đau nhói, gã vô thức đưa lên lên dụi, còn mất mặt khóc lên.
Lệ Nam buồn cười nâng Phong Ly lên để nó thổi mắt cho Triệu Thành, ông chủ Triệu suy sụp vừa khóc vừa hỏi: "Mẹ nó, có phải tôi mù rồi không..."
"Không đến mức, không đến mức." Phong Ly nhịn không được cười ra tiếng, giọng nói dọa Triệu Thành run như cầy sấy, "Ai! Ai vừa nói chuyện!"
Lệ Nam nhéo tai Phong Ly rồi đặt nó lên vai mình, "Tôi, vừa mới ngáp nên giọng hơi khác."
"Thế à..." Triệu Thành vẫn sợ hãi, bởi vì không dám mất đi thị lực trong căn biệt thự có tiền án này nên gã cố gắng mở to đôi mắt đau đớn, vừa chảy nước mắt vừa xác định hai vị thiếu niên trước mặt vẫn mang hình dáng cũ chứ không tranh thủ lúc gã không nhìn thấy gì biến thành ác quỷ ăn thịt người.
Ánh mắt của Ngôn Hành Yến liếc thấy vật gì thú vị, y gọi Lệ Nam rồi gọi ông chủ Triệu, hai người theo tầm mắt của y nhìn sang ống tiêm và lọ thuốc đặt trên tủ đầu giường đã biến mất, lúc này chỉ còn sót lại mặt tủ bám một lớp bụi dầy.
Không nói Lệ Nam, ngay cả Triệu Thành cũng nhớ chỗ đó ban đầu có để đồ, gã kinh ngạc nhìn về chỗ khác, cả gian phòng lập tức trống rỗng như thiếu đi rất nhiều thứ, nhưng cụ thể thiếu cái gì lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Nhưng cảm giác trống vắng dâng lên trong lòng khiến người ta hoảng hốt muốn tóm lấy chút gì đó, một giây tiếp theo lấy lại tinh thần lại không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
Ngôn Hành Yến phủi đi bụi bặm không tồn tại trên tay, "Không cần phải phơi nắng hai ngày nữa, đã sạch sẽ hẳn rồi."
Cảnh mọi thứ biến thành tro tàn trước mắt khiến chút ngờ vực cuối cùng của Triệu Thành tan biến, cảm giác đè nén từ khi bước vào đã biến mất khiến gã cảm thấy dễ chịu, hít thở cũng nhẹ nhàng.
Triệu Thành sảng khoát hít sâu một hơi sau đó lớn tiếng ho khan trong cảnh nước mắt giàn giụa vì tro bụi, "Thật...!Không được..." Gã lảo đảo lao ra khỏi cửa, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới tầng hít thở không khí trong lành.
Lệ Nam đứng phía sau nhìn bóng lưng không biết gì của gã, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, hắn nỉ non: "...!Người anh mà nó luôn gọi đã hoàn toàn biến mất rồi." Một chút tàn ảnh cuối cùng của tiểu thiếu gia cứ thế bị bỏ qua, thậm chí còn bị người ta ghét bỏ giẫm dưới lòng bàn chân.
Ngôn Hành Yến lắc đầu, "Cũng không phải là Triệu Thành."
"Theo miêu tả ông chủ Triệu rất có thể là Đại Thành chuyển thế."
"Tôi đã nói rồi, sau khi đầu thai chuyển kiếp chính là một người hoàn toàn khác, dựa vào đâu mà cứ phải níu kéo?" Ngôn Hành Yến lạnh lùng đến tàn khốc, "Cậu thấy đấy, Triệu Thành có thể nghe được nhưng gã có cảm giác gì không? Người thật sự cần tiếng gọi anh trai này đã sớm không còn rồi."
"..." Lệ Nam rũ mắt, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi chỉ không muốn tiểu thiếu gia phí hoài trăm năm chờ đợi..."
"Suy nghĩ của cậu cũng ngốc nghếch như việc đứng chờ đợi trên cầu Nại Hà vậy, ngoại trừ việc tăng thêm áp lực cho đội xây dựng của Địa Phủ thì cũng chỉ có cảm động.
Sau khi đầu thai thành heo hay thành người còn không xác định, thế mà lại muốn nói lại tiền duyên? Người thì xấu mà nghĩ thì hay."
Lệ Nam: "..." Hắn chọc chọc móng vuốt của Phong Ly giả vờ lẩm