"Lệ Nam."
"Sao?"
"Hứa với tôi, tương lai đừng trở thành người khẩu thị tâm phi, được không?"
"Cùng cố gắng."
Hiển nhiên Tùng Quân nghe được cuộc nói chuyện của hai tên nhân loại kia, nhưng vì tâm trạng đang vui nên y quên có chọn lọc.
Y cầm trong tay cái lược gỗ tiếp tục chải vuốt khều ra một sợi khói đen dài, động tác nhẹ nhàng như đang âu yếm chải tóc cho người yêu.
Cái bình trong suốt dần được những sợi khói màu đen lấp đầy, chúng quện vào nhau quẩn quanh không ngừng bồng bềnh lên xuống.
Chờ sau khi Tùng Quân khều nốt sợi khói đen cuối cùng bỏ vào bình, chúng đột nhiên lóe lên, tất cả những sợi khói đen đã hòa làm một thể biến thành một màn sương nhỏ màu đen.
"Quay về nói với Thận Chi phách của hậu nhân nhà hắn coi như ta đây làm việc thiện, phách của hắn ta cũng có thể giữ lại nuôi nhưng với điều kiện là hắn phải tự mình đến tìm ta." Tùng Quân nói với Hắc Vô Thường nhưng bàn tay vươn ra lại hướng về phía Ngôn Hành Yến, y nhẹ nhàng cong ngón tay trỏ, trong nháy mắt Ngôn Hành Yến giống như là bị lốc xoáy cuốn bay đến chỗ Tùng Quân, bị y dùng một tay túm chặt cổ.
"Ông..."
Không đợi Ngôn Hành Yến nói xong một cái tay khác của Tùng Quân bỗng nhiên biến thành cành cây tùng, chúng quấn vươn ra rồi nhanh chóng chui vào trong miệng Ngôn Hành Yến, sau đó chui vào cổ họng xâm nhập vào trong cơ thể.
Ngôn Hành Yến bị thiếu một phách nên thể hư, hồn phách không ổn định, sau khi bị Lệ Nam vô tình nuốt mất một phách dù hai người đã kết âm hôn nhưng vẫn không thể cách xa nhau quá 1km.
Lúc đầu Lệ Nam đã chuẩn bị tinh thần sẽ như hình với bóng cùng Ngôn Hành Yến suốt năm năm không ngờ họ lại trong họa có phúc, không cẩn thận tiến vào Quỷ thị lại bất ngờ có được phách của con người.
Tuy rằng lúc trước bị Tùng Quân trêu chọc nhưng cũng chẳng đáng gì so với quà đáp lễ của y.
Làn sương trắng mỏng chỉ còn lại chút dấu vết lơ lửng bên ngoài dần biến mất.
Không hiểu vì sao trong lòng Lệ Nam bỗng có chút buồn vô cớ, giống như...!Chút ràng buộc có một không hai giữa hắn và Ngôn Hành Yến cũng biến mất theo.
Đợi đến khi Ngôn Hành Yến đã không còn sức lực để giãy dụa cực hình này mới chấm dứt, Tùng Quân ném Ngôn Hành Yến như con cá chết xuống đất ghét bỏ vung tay biến lại về tay người, "Sau khi về đừng có chạy lung tung, ăn nhiều ngủ nhiều, ít nhất ba ngày không được có bất kì hành vi thân thiết nào với Đằng Căn nhỏ nhà ngươi."
Ngôn Hành Yến vất vả mới lấy lại tinh thần lại điên cuồng ho khan, Lệ Nam lại trịnh trọng ngẩng đầu hỏi: "Hành vi thân thiết gì? Không được dựa sát vào nhau? Nhưng chúng tôi sống cùng nhau, lại còn cùng học trong một lớp, phiền ông có thể nói rõ để tôi còn biết đường tránh."
"Lộn xộn cái gì, sao ngay cả mấy chuyện này mà ngươi cũng bắt ta phải nói rõ." Tùng Quân phiền phức khoanh chân, rõ ràng phía sau y không có gì nhưng lại lười biếng tựa lưng về phía sau, ngồi trên không khí: "Thì chuyện phòng the là không được, ừm...!hôn cũng không được."
Lệ Nam: "...!Hành vi được cho là thân mật."
"..." Ngôn Hành Yến mặt đỏ tới mang tai, ho như điên.
"Như nhau cả..." Tùng Quân thờ ơ vung tay, y cất xong cái bình đựng khói đen lại lấy quạt che mặt, ngáp một cái: "Ta mệt rồi, không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây."
"Đừng! Khụ khụ khụ..." Ngôn Hành Yến xoa mặt che dấu vẻ đỏ bừng không đúng lúc, "Phong Ly đâu?"
"Phong Ly?" Tùng Quân quay người lại, "Con nào?"
"Đương nhiên là con của chúng tôi."
"Con của các ngươi?" Tùng Quân cười rộ lên, y nhẹ nhàng vỗ tay, chỉ trong chớp mắt trên bầu trời xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó một đống gì đó lông trắng gào rú từ trên rơi xuống, ngã trên mặt đất.
Bên kia một con báo màu xanh nhẹ nhàng đứng phía sau Tùng Quân, nó vung đuôi dài đập lên mặt đất.
"Sao rồi?" Tùng Quân sờ sờ lỗ tai con báo, cái nết của con báo xanh cũng y chang Tùng Quân, ngay cả ánh mắt khinh thường cũng giống nhau như đúc, "Cái con hàng này đúng là làm mất mặt dòng họ Phong Ly, còn muốn bái ta làm thầy?"
Phong Ly cái? Giống với loài mèo nhìn qua không thể phân biệt đực cái, nếu con báo xanh này này không lên tiếng Lệ Nam sẽ không biết con Phong Ly to lớn mạnh mẽ này lại là giống cái.
Chồn trắng dính đầy bụi đất bò dậy nhanh chân nhảy ra phía sau Ngôn Hành Yến, có người quen nên nó có dũng khí cáo mượn oai hùm, "Ai muốn nhận bà làm thầy! Là bà vừa đến không nói năng gì đã mang tôi đi bay loạn, tôi cũng chẳng dám nhận dòng họ Phong Ly lại có cái loại mất nết như bà đâu."
Con báo xanh rút móng vuốt to lớn vừa dầy vừa nặng của nó lại, lập tức đứng dậy mở miệng gầm lên với Phong Ly, tiếng gầm của nó như cơn lốc có thể thổi ngã đại thụ, hét dài như sấm sét, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến không hẹn mà cùng bịt kín lỗ tai, Phong Ly càng thêm sợ hãi đến mức chui tọt vào trong ống quần Ngôn Hành Yến.
Ngôn thiên sư mới vừa rồi còn kiên quyết đòi lại Phong Ly nhà mình nay nhanh chóng nâng Phong Ly lên dứt khoát ném nó về phía con báo xanh, "Tặng mấy người, tôi luyện cho tốt, trong vòng mười năm đừng trả về."
"Đừng vứt rác bừa bãi như thế chứ!" Ngoài miệng con báo xanh chê ỏng chê eo nhưng cơ thể lại rất thành thật, nó bay vọt đến trước mặt Phong Ly ngậm cái cục màu trắng kia vào trong miệng.
Tùng Quân biết đây là đã đồng ý, thậm chí có khi con pet nhà y rất vừa lòng con Phong Ly còn non vừa mới sinh ra này.
"Thả ra!" Bốn chân Phong Ly đều động đậy, ra sức giãy dụa, "Ngôn Hành Yến ngươi đang dồn ta vào chỗ chết đấy! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Ngôn Hành Yến rất muốn cười, "Yên tâm, tụi tao chết rồi mày vẫn còn sống nhăn."
Thấy thiên sư vô lương tâm mềm không được cứng không xong, Phong Ly lại đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Lệ Nam, người sau lập tức tỏ vẻ mình và Ngôn Hành Yến cùng một phe, "Phong Ly, tao nghĩ mày sống cùng với đồng tộc sẽ thích hợp hơn."
"Phong Ly bọn ta là thần thú chỉ sống một mình!!!"
"...!Vậy ít nhất cũng sống cùng nhau một thời gian, học tập chút thường thức cơ bản."
"Có gì hay mà học! Lệ Nam, ngươi