Dâm quỷ 2 – Hai mắt vừa nhắm lại, mở ra trời đã sáng
Rõ ràng Lệ Nam còn cao hơn người đàn ông mặc tây trang một cái đầu nhưng lại mềm nhũn tựa vào trong lòng gã như không xương, gắt giọng: "Đáng ghét, tranh thủ thời gian đi~"
"Được được được..."
"Được gì mà được, tôi đã đồng ý đâu?!"
Giọng nói đanh thép kiêu ngạo bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh khiến gã mặc tây trang và Lệ Nam đều sợ đến giật mình, thậm chí gã mặc tây trang còn sợ đến héo mất một nửa.
Họ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng đã bị khóa trái cửa, gã mặc tây trang lắp bắp nói: "Cậu, cậu là ai, vào bằng cách nào?"
Ngôn Hành Yến chỉ chỉ cửa sổ mở to phía sau, "Lầu hai mà thôi, khụ khụ khụ khụ..."
Cũng không biết cái người gầy trơ cả xương, dường như một cơn gió cũng có thể thổi tan y làm sao nói ra những lời như: "Leo tầng hai mà thôi."
Trong lòng Lệ Nam tuôn ra cảm xúc vui mừng như điên, Ngôn Hành Yến thật sự đến cứu hắn tựa như chúa cứu thế xuất hiện một cách thần kỳ.
Gã đàn ông mặc tây trang vừa cảnh giác lại vừa kinh ngạc nhìn Ngôn Hành Yến, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Không liên quan đến ông." Ánh mắt Ngôn Hành Yến vẫn luôn nhìn Lệ Nam, gã tây trang cáu kỉnh hỏi Lệ Nam bên cạnh, "Bạn em à?"
Lệ Nam nhíu mày, núp ở đầu giường bám dính lên bả vai gã kia nhỏ giọng nói: "Em đâu có quen, nó mù một mắt trông gớm chết đi được, còn leo cửa sổ, nhất định là đứa tâm thần! Mau đuổi nó đi đi."
"Ha ha." Gã tây trang đắc ý cười lên, hô hào với Ngôn Hành Yến: "Bạn này, người ta cũng đâu có quen cậu..." Rõ ràng ánh mắt chăm chú của Ngôn Hành Yến đã khiến gã sinh ra hiểu lầm, cho rằng người trước mặt là một kẻ thầm mến cuồng theo dõi bạn giường của mình, "Mọi việc đều chú ý ai tới trước tới sau, đêm nay tôi thấy người này trước, hơn nữa em ấy còn vừa nói cái tạo hình độc nhãn long của cậu trông không hợp mắt, nên là, ngại quá."
"Đừng nói nhảm, mau cút." Ngôn Hành Yến khinh thường nhìn thằng ngu tự đưa ra quyết định này, y lạnh nhạt chỉ về hướng mi tâm của Lệ Nam, "Còn mày khụ khụ khụ..."
Trong nháy mắt gã mặc tây trang đứng dậy khỏi giường rồi xông tới, khí thế hung hăng đến gần Ngôn Hành Yến nhìn qua dễ bắt nạt, miệng phun ra lời ác độc: "Mẹ kiếp, mày có ý gì?"
Có ý gì? Ngôn Hành Yến chợt dùng hành động biểu đạt ý của mình.
Y túm lấy ngón tay trỏ gã mặc tây trang đang dùng để chỉ vào mình, nhìn thì chẳng tốn mấy sức lực nhưng gã mặc tây trang bỗng hét lên thảm thiết trong nháy mắt.
Ngón tay nhìn gầy guộc trơ cả xương lại như kim loại nắm chặt lấy ngón tay của gã mặc tây trang, gã cảm giác như tay mình đang bị bàn ủi đè lên muốn đè nát ngón tay mình.
"Còn chỉ tay vào tao nữa không?"
Gã mặc tây trang đã sợ đến mức co được giãn được, gã lập tức xin tha thứ: "Tôi sai rồi đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi nhường người cho cậu còn không được ư, thả lỏng, buông tay, tha cho tôi đi..."
"Cút.
Khụ khụ khụ..."
Gã tây trang gật như giã tỏi, "Biết biết biết, tôi sẽ lập tức cút ngay, tôi cút ngay đây."
Ngôn Hành Yến thoả mãn lại khinh miệt buông tay ra, gã mặc tây trang nhanh chóng thực hiện lời hứa mở cửa chuồn lẹ chạy không còn bóng dáng.
Cùng lúc đó, Lệ Nam cũng lảo đảo muốn trốn theo lại bị Ngôn Hành Yến dễ dàng chặn lại trong cửa.
Cửa phòng lần nữa bị khóa lại, nhưng trái ngược với bầu không khí cờ bay phấp phới lúc trước bây giờ chỉ có đề phòng lẫn nhau và cảnh giác.
"Đừng giãy nữa, hôm nay mày chắc chắn phải chết." Ngôn Hành Yến rút ra một cái túi vải dựng thẳng đứng từ ba lô đeo sau lưng, Lệ Nam lập tức nhận ra trong đó nhất định là sáo trúc của y, chỉ là không biết đến nữa tấn công sáo trúc gây tổn thương cho con quỷ có tổn thương cả cơ thể của hắn hay không.
Sắc mặt Lệ Nam thay đổi liên tục, cuối cùng dừng ở một nụ cười duyên dáng nịnh nọt, "Thiên sư đại nhân, xin tha mạng cho tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện ý phục vụ cho ngài."
Dâm quỷ là loại quỷ khó phát hiện nhất, bản thể ẩn núp trong bóng đêm như bóng với hình còn vô thanh vô tức, nhưng cũng là loại quỷ dễ khống chế nhất sau khi phát hiện vì chúng ngoại trừ dụ dỗ người khác ngủ với thân thể ký sinh thì không còn năng lực gì nữa.
Ngôn Hành Yến cười tàn nhẫn, "Khụ khụ, mày nói xem mày ký sinh vào ai mà chẳng được, hết lần này tới lần khác lại bám khụ -- người quen của tao?"
Sắc mặt Lệ Nam trắng bệch, tựa hồ nhận mệnh lại như muốn giãy dụa thêm, "Vì...!Trên thân thể người này rất thơm...!Thiên sư đại nhân, tôi cũng không dám nữa, tôi chưa từng giết người, chỉ hít chút dương khí của họ mà thôi, ngài tạm tha cho tôi một mạng đi!"
"Hắn thơm như vậy lại bị thứ mùi tanh tưởi của mày vấy bẩn, mày còn muốn sống ư?" Ngôn Hành Yến không nói nhảm nữa, một tay đè Lệ Nam lên tường rồi lập tức một kiếm đâm xuyên qua trái tim của hắn.
Bản thân Lệ Nam không cảm giác được gì, trong cơ thể cũng không chảy máu nhưng Lệ Nam lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Rất nhanh Lệ Nam cũng cảm nhận được cơ thể nặng nề, cũng đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng tiếp theo hắn đột nhiên ngất xỉu và khô nóng.
"Ư..." Lệ Nam khổ sở rên một tiếng, sau khi mất đi cánh tay chống đỡ của Ngôn Hành Yến hắn mềm nhũn trượt xuống theo vách tường.
Ngôn Hành Yến lập tức ngồi xổm xuống đỡ hắn dậy, sau đó lảo đảo đỡ đến tận gường, "Cậu đúng là không may, ngủ đi, tôi đi đây."
Không thể để cho y đi, Lệ Nam dồn chút sức lực cuối cùng níu giữ tay áo Ngôn Hành Yến.
Nếu để vị thiên sư có thể nhiếp quỷ này đi để mình hắn ở lại chỗ này, ai biết lại câu đến con sắc quỷ dâm ma gì nữa, hắn còn chưa muốn chết ở đây đâu.
"...! Uống say mà sức lớn nhỉ?" Ngôn Hành Yến ngửi thấy mùi rượu trên người Lệ Nam, có lẽ sau khi chiếm xác con quỷ kia đã dùng cơ thể của hắn đi uống rượu, "Nhưng tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu – khụ khụ, muộn rồi tôi phải về nhà."
Tuy rằng trước đây Lệ Nam chưa từng say rượu nhưng hắn cảm thấy chỉ một ly chưa đủ đô để mình say thế này, trong rượu kia nhất định có cái gì, hắn bị bỏ thuốc.
"Ở lại với tôi." Lệ Nam khó khăn chống lại sức nóng cắn răng nói, Ngôn Hành Yến cười rộ lên cất sáo trúc vào trong túi vải, nói: "Khụ khụ, ở lại với cậu làm