Uyển Ngưng đưa tay sờ lên bụng , vừa rồi cô mải xem điện thoại mới ăn được vài miếng giờ lại cảm thấy có chút rỗng bụng
- " Cho tôi một phần bánh mỳ kẹp! "
- " được! Có ngay đây "
Mùi thơm của đồ ăn từ chiếc xe bán hàng bay đến mũi khiến cho bụng cô có chút cồn cào , Uyển Ngưng không nghĩ nhiều liền đứng dậy rồi đi ra chỗ bán bánh mỳ
Người bán bánh mỳ trả tiền lại cho người kia rồi quay sang nhìn cô mỉm cười: " cô muốn ăn gì nào? "
- " bánh mỳ kẹp thịt "
Người bán hàng gật đầu động tác nhanh chóng làm ra một cái bánh mỳ kẹp rồi đưa cho Uyển Ngưng.
Cô cắn một miếng sau đó mở điện thoại lên muốn chuyển khoản
- " chỗ chúng tôi không nhận chuyển khoản!! " Người bán hàng tươi cười nhìn Uyển Ngưng.
Còn cô thì dừng động tác lại đứng đơ ra một chỗ khi nghe người bán hàng nói vậy , miếng ăn trong miệng đột nhiên cảm thấy chẳng còn mùi vị gì nữa
- " ! vậy có thể trả lại bánh không? "
Người bán bánh đen mặt trừng mắt nhìn Uyển Ngưng không nói gì cả , cô khẽ nuốt nước bọt rồi nói:" nhà tôi ở ngay chỗ kia! Có thể cho tôi về nhà lấy tiền không? "
- " ai biết chỗ kia là chỗ nào! Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát "
- " ơ này! " Uyển Ngưng thấy người bán bánh mỳ định lấy điện thoại gọi cho cảnh sát liền vội vàng lên tiếng.
Ai ngờ có một người khác đưa một tờ tiền có mệnh giá lớn cho người bán rồi nói: " Tôi trả tiền cho cô ấy! "
Uyển Ngưng ngước lên nhìn người vừa nói , thấy người đó cô không khỏi chết lặng.
Người đó không ai khác chính là Phong An Huy! ừm.
.
là anh ta đó! Anh ta theo cô đến tận đây sao?
Uyển Ngưng vội vàng quay đi chỗ khác không để anh ta nhìn thấy mặt mình nhưng hành động này đã quá muộn.
Phong An Huy hơi mỉm cười khi nhìn thấy hành động của cô
- " không biết vị tiểu thư này tên gì? "
Uyển Ngưng thấy tiền đã trả mặc kệ anh ta lập tức chạy mất nhưng không ngờ lại bị anh ta giữ lại: " Tôi có lòng tốt trả tiền cho cô như vậy!! Đến cái tên cũng không định nói cho tôi biết hay sao? "
Uyển Ngưng hằn giọng cố gắng làm giọng mình biến đổi đi như kiểu người đang bị ốm: " khụ! tôi là Noãn Noãn! Cảm ơn anh nếu không có gì thì tôi! "
- " Noãn Noãn? Tên rất hay! "
Thấy Phong An Huy không có ý định sẽ buông tha cho mình , Uyển Ngưng liền giật tay ra nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta.
Phong An Huy mỉm cười khi thấy Uyển Ngưng không thể rụt tay lại
Cô thấy vậy liền bày ra chiêu trò , Uyển Ngưng chỉ về phía sau Phong An Huy rồi hô lớn: " mẹ anh kìa!! "
Phong An Huy trúng kế lập tức buông lỏng tay quay lại nhìn phía sau ,Uyển Ngưng nhân cơ hội anh ta không chú ý lập tức xách váy lên chạy mất tích
Lúc Phong An Huy quay lại chỉ còn thấy bóng lưng của Uyển Ngưng , anh ta khẽ mỉm cười nhớ lại gương mặt và mái tóc đó càng khiến cho Phong An