“Vị kia chính là tướng quân Lục Hành Thư phải không?”
Hòa cùng bầu không khí se lạnh buổi sớm của nước X, thanh niên với vóc người thấp bé thở ra một làn khói trắng, có hơi kích động mà nhìn về phía vị tướng quân trẻ tuổi còn không thấy rõ mặt ở đằng xa, cậu dùng cùi chỏ huých vào người chàng trai trắng trẻo mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, hâm mộ nói, “Đẹp trai quá đi, không hổ là Alpha có pheromone mạnh.”
Chàng trai da trắng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn qua, nhưng vẫn không thấy rõ.
Một người đàn ông khác vừa mới xuống máy bay ở đằng sau tiếp lời thanh niên, giễu cợt nói: “Đứng từ đây mà cũng nhìn được à? Vuốt mông ngựa hơi xa rồi đấy.”
Thanh niên thấp bé không phục: “Người có pheromone mạnh chắc chắn rất đẹp trai, đồ suốt ngày rúc trong phòng thí nghiệm như anh thì biết cái gì.”
Người đàn ông chậc một tiếng, quay đi sắp xếp hành lý, không để ý tới cậu ta nữa.
Sương mù ở sân bay càng lúc càng dày đặc, không hề có dấu hiệu sẽ tan bớt, nhóm người lục tục xuống khỏi máy bay, xách theo hành lý tùy thân.
Họ đều là những bác sĩ, y tá Beta, thuộc ba chi nhánh của bệnh viện thủ đô, tự nguyện báo danh ký hợp đồng đến biên cảnh đóng quân, khám chữa bệnh cho quân lính nơi đây.
Vùng biên giới nước X đông lạnh hè nóng, thường xuyên xuất hiện tình trạng mấy ngày liên tiếp có sương mù dày đặc, trong vòng bán kính một trăm dặm không hề có bóng dáng cây xanh, ngay cả nước sạch cùng lương thực đều được vận chuyển bằng đường hàng không hoặc đường bộ từ nơi cách đây vài trăm cây số, là một khu vực cực kỳ khan hiếm vật tư, những người tới đây lần đầu tiên đều khó tránh khỏi kinh ngạc, bởi nó hoàn toàn bất đồng so với thủ đô phồn vinh.
Mỗi năm đều sẽ có các bác sĩ và y tá tự nguyện tới đây, cũng chẳng để làm gì, chỉ bởi sau năm năm đóng quân ở biên cảnh, họ có thể quay lại thủ đô rồi xin thăng chức.
Sinh hoạt nơi đây khổ cực, không có internet, thức ăn cũng chế biến qua loa đơn giản, những ai tới đây đều là người đã hạ quyết tâm muốn kiếm chút hy vọng.
Đến đón bọn họ không phải tướng quân Lục Hành Thư, mà là phó tướng Tiêu Minh của hắn cùng với vị tiến sĩ đã đóng đô ở đây hai mươi năm, tiến sĩ Dương Thư.
Cả hai đã đến chờ chuyến bay hạ cánh từ sáng sớm, bởi vì sương mù dày đặc mà còn sợ máy bay không đáp xuống an toàn được, hết sức lo lắng.
Dương Thư thoạt nhìn đã ngoài năm mươi tuổi, người rất gầy, là một Beta, trên mặt có đeo một cặp kính gọng đen, vẻ ngoài vô cùng nhã nhặn lịch sự.
Ông vội vàng bước đến, thái độ hết sức ôn hòa, “Cũng coi như đã hạ cánh an toàn rồi, nhưng ngồi máy bay lâu như vậy, mọi người đều kiệt sức rồi nhỉ?”
Tiêu Minh lại làm một động tác chào nghiêm trước, dáng người thẳng tắp ấy của hắn khiến ai nhìn cũng không khỏi hâm mộ.
Alpha bẩm sinh đã cao lớn điển trai, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của Beta.
Thông thường Alpha sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm thuộc kiểu giá trị vũ lực cực cao, phần lớn đều ở quân đội, một nhóm khác thuộc kiểu chỉ số thông minh cực cao, đa số xuất hiện trong giới kinh doanh và chính trị, rất hiếm có Alpha nào theo nghề y.
Song ngoại trừ dáng người cao ráo ra, diện mạo của Tiêu Minh chỉ ở mức trung bình, cùng lắm thì nói là nhìn được, rắn rỏi.
Mặt mũi cũng hơi hơi cứng nhắc, khiến người khác cảm thấy hắn rất nghiêm túc.
Người đàn ông vừa giễu cợt thanh niên thấp bé khi nãy, Lý Khắc nín cười, ghé lại gần thanh niên nọ, thấp giọng nói: “Lý Bắc Bắc, đây là Lục tướng quân đẹp trai nhất, pheromone mạnh nhất mà cậu nói à?”
Lý Bắc Bắc lập tức đỏ mặt: “Liên quan gì tới anh…” Giọng điệu còn lộ vẻ uể oải, cậu thật sự rất muốn nhìn thấy diện mạo của Lục tướng quân.
Vị tướng quân Alpha này chính là một huyền thoại ở thủ đô, vừa điển trai lại vừa phong độ, rõ ràng có thể gia nhập giới chính trị với tư cách cậu ấm gia đình quyền quý, nhưng hắn vẫn một hai phải vào trường quân đội chịu khổ để làm lính, tuổi còn trẻ mà đã quân công hiển hách, được thăng hàng tướng, quốc vương cũng hết sức tín nhiệm.
“Sau này mọi người sẽ ở trong khu dành cho quân y của doanh trại, sẽ được thấy Lục tướng quân.” Nhìn biểu cảm thất vọng của Lý Bắc Bắc, Tiêu Minh tập mãi thành quen nói.
Lý Bắc Bắc nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, cậu xốc lại balo trên vai, bước tới chỗ chàng trai da trắng kia vừa đứng, âm giọng cũng hơi nâng lên: “Đúng rồi, còn chưa hỏi xem tên anh là gì nữa? Tôi tên Lý Bắc Bắc, mọi người đều gọi tôi là Bắc Bắc, tôi là y tá.
Người này là Lý Khắc, một tên bác sĩ vừa không đáng tin vừa độc mồm, bọn tôi đều tới từ chi nhánh số ba của bệnh viện thủ đô, còn anh thì sao?”
Một chuỗi thoại dài thoát ra từ miệng Lý Bắc Bắc, nghe vô cùng nhẹ nhàng và hoạt bát.
Chàng trai da trắng cầm một chiếc túi quai da bên tay trái, theo sau là một chiếc vali to đùng, vẻ mặt của anh thoạt nhìn có hơi đờ đẫn, cũng không biết có phải bị thời tiết lạnh lẽo ở đây làm cho choáng váng hay không.
Anh nhìn tiến sĩ Dương đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn mình, bấy giờ mới chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, lịch sự đáp lại, “Hạ Thần, bác sĩ thuộc chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô.”
Vẻ ngoài của Hạ Thần rất sạch sẽ gọn gàng, diện mạo mắt phượng mày ngài luôn tạo nên một vẻ đẹp nội liễm, vóc dáng thiên gầy nhưng lại không có cảm giác trơ xương.
Anh diện một chiếc áo blouse trắng, mặt mũi không có biểu cảm gì, vừa kiệm lời lại không thích cười, có vẻ rất yên tĩnh lạnh nhạt.
Song Hạ Thần lại có một đôi mắt thoạt nhìn như lãnh đạm hờ hững, nhưng lại hệt như sao trời, khiến con người ta rất dễ dàng đắm chìm nếu ngắm nhìn nó quá lâu.
Rất hiếm có một Beta nào sở hữu ngoại hình xuất chúng như thế, mà có thì cũng đều đi làm trinh sát để kiếm được nhiều tiền hết.
Lý Bắc Bắc và Hạ Thần được xếp vào chung ký túc xá, xưa nay cậu chàng vẫn luôn rất dễ làm quen, bèn lấy đồ ăn vặt giấu trong túi ra, nhét vào tay Hạ Thần: “Tôi biết ngay chỗ này không có gì ngon nên đã mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, anh cứ ăn thoải mái đi.
Sau này hai ta chung một phòng, có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi, tôi dễ ở chung lắm.” Lời nói cũng nhiều.
Hạ Thần gật đầu, tiện tay để đồ ăn vặt sang bên cạnh, Lý Bắc Bắc cũng không để bụng thái độ lạnh lùng của anh, cứ dán lại gần nói liên thanh: “Tôi thấy anh cũng trạc tuổi tôi, còn tưởng cũng là y tá, không ngờ anh lại là bác sĩ, còn là bác sĩ của chi nhánh số một nữa chứ, siêu thật đấy.
Tương lai của các bác sĩ với y tá ở chi nhánh các anh đều rất có triển vọng, hiếm có ai lại bằng lòng tới đây, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Thần cứ như không nghe thấy tiếng cậu ta, vừa dọn giường xong là đã khom lưng tháo giày, im lặng nằm xuống.
Anh muốn ngủ bù, cái cậu Lý Bắc Bắc này và Lý Khắc cứ ríu rít ầm ĩ suốt trên máy bay, anh lại quên mang bịt tai, đâm ra có hơi mệt.
Lý Bắc Bắc cũng không ngại, cậu cảm thấy người đẹp có chảnh một chút cũng là chuyện bình thường.
Sau này cả hai sẽ ở chung phòng, cậu cần phải tìm hiểu thêm về Hạ Thần, bởi rất có thể đôi bên sẽ sống cùng nhau tận năm năm nữa.
“Tiếc thật, hôm nay không gặp được tướng quân Lục Hành Thư.” Lý Bắc Bắc lại bắt đầu lẩu bà lẩu bẩu.
Hạ Thần nằm trên giường mở to mắt, anh chống một tay xuống giường, nhấc nửa người dậy, không hề nể nang chút nào mà trừng mắt nhìn Lý Bắc Bắc.
Lý Bắc Bắc hoảng sợ, không khỏi lùi về sau hai bước, giọng nói của Hạ Thần lạnh lẽo như đông cứng lại, dường như còn tỏa ra khí lạnh, “Cậu thích anh ấy?”
“Đừng nói chuyện thô thiển như vậy, cảm xúc mà tôi dành cho Lục tướng quân chính là kính trọng! Ngài ấy là đại tướng của đất nước, quân công gặt được cứ phải gọi là xếp hết chồng này đến chồng khác.” Lý Bắc Bắc tỏ vẻ nghi hoặc, ai mà không có thần tượng chứ.
Sau khi chêm thêm vài câu miêu tả sự dũng mãnh phi thường của Lục tướng quân, Lý Bắc Bắc chợt đè giọng xuống, bước đến nói nhỏ với Hạ Thần, “Anh biết chuyện Lục tướng quân đã kết hôn chưa?”
Hạ Thần hơi chau mày.
“Cơ mà ngài ấy kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa một lần nào về nhà, nghe nói Quốc vương đã gọi tướng quân về rất nhiều lần, nhưng ngài ấy nhất quyết không chịu.
Rõ ràng mấy năm gần đây không có chiến tranh, thế mà Lục tướng quân vẫn sống chết đóng đô ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.”
Đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, ba năm trước, nguyên soái Phó Nghị cảm thấy Lục Hành Thư trẻ tuổi triển vọng, cường thế sắp đặt cho Lục gia một mối hôn sự, đối tượng kết duyên còn là cháu ngoại Omega của ông.
Khi ấy toàn bộ thủ đô đều bị tin tức này làm cho náo loạn, có ai mà không biết đâu? Nguyên soái chỉ có độc một cậu cháu ngoại này, từ nhỏ đã xem như hòn ngọc quý trên tay mà yêu thương chiều chuộng, theo như lời người ngoài cuộc nói, mối hôn sự này Lục gia còn xem như trèo cao.
Khi ấy lại vừa là lúc cha của Lục Hành Thư đang không có khởi sắc gì trong giới chính trị suốt gần hai năm, mắt thấy cơ hội đưa tới tận cửa, ông bèn bỏ qua ý kiến của Lục Hành Thư, đơn phương đồng ý.
Dù sao thì Lục Hành Thư cũng đã đến tuổi tìm kiếm một Omega phù hợp, thay vì để quốc gia chọn cho hắn một Omega không biết có xuất thân từ gia đình quyền quý nào trong kho pheromone, chi bằng cứ kết hôn với cháu trai của nguyên soái.
Chuyện này không những có lợi cho đường công danh của Lục Hành Thư, mà cậu ấm Omega nhà nguyên soái nghe nói vừa thông minh vừa xinh đẹp, có Alpha nào mà lại không thích chứ?
Nhưng Lục Hành Thư lại chính là cái người vừa không thích vừa không đồng ý ấy, hắn trở mặt cự tuyệt, thậm chí ngay cả gặp mặt đối phương một lần thôi cũng không chịu.
Hôn nhân vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu một bên đã tỏ thái độ kiên quyết như thế, chuyện này đáng lý nên thất bại.
Nhưng kết quả lại khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, Phó lão nguyên soái dứt khoát tóm lấy một sai lầm mà cha Lục Hành Thư từng phạm phải, uy hiếp hắn, nói nếu hắn không chịu kết hôn thì ông sẽ cho cha hắn vào nhà lao, ông không thiếu cách để cha Lục cả đời sống trong tù.
Khi ấy Lục Hành Thư mới chỉ là thượng tá, phía trên vẫn còn rất nhiều người có thể gây sức ép lên hắn.
Nhưng hắn cũng rất cứng đầu, sau khi cho người đem sổ hộ khẩu qua bên đó để lấy giấy chứng nhận với đối phương xong, Lục Hành Thư lập tức vội vàng xin được chấp hành nhiệm vụ