Đa số tân binh tới đây năm nay đều là Beta tốt nghiệp từ Học viện quân sự thủ đô, thể trạng không thua kém gì Alpha.
Nhóm sinh viên tốt nghiệp của Học viện hàng năm đều sẽ được đưa đến đây để tham gia một khóa đào tạo bắt buộc, sau khi kết thúc khóa học, sinh viên có thể chọn quay về hoặc ở lại.
Nếu ở lại đây, đãi ngộ sẽ rất hậu hĩnh, còn nếu quay về thủ đô, cũng sẽ được hưởng điều kiện sinh hoạt ưu việt trong quân đội.
Rất nhiều tân binh có gia cảnh bình thường đều sẽ chọn ở lại, nhỡ đâu có nhiệm vụ lại gặt được quân công, đỡ được vài năm phấn đấu.
Cuộc sống trong quân doanh vừa đơn điệu vừa nhàm chán, ngày nào cũng hết huấn luyện lại huấn luyện, ăn uống ngủ nghỉ đều phải chung đụng với một đám đàn ông.
Phần lớn các bác sĩ và y tá tới đây đều là những Beta có vẻ ngoài bình thường, rất hiếm có Beta nào da thịt trắng trẻo lại ưa nhìn như bác sĩ Hạ.
Lục Hành Thư thích dành nhiều thời gian trong ngày ở sân tập huấn, Hạ Thần bèn “đóng quân” ở đây.
Hôm nay Lục Hành Thư có việc phải đi một lúc, Hạ Thần ngồi một mình trong góc, yên lặng ăn chanh lát mà Lý Bắc Bắc đưa.
Có tân binh đến bắt chuyện với anh, Hạ Thần bèn lấy một miếng chanh trong bình đưa cho đối phương, bất kể nhóm tân binh có nói gì, hầu như Hạ Thần chỉ đáp lại mấy chữ hoặc không trả lời.
Tính cách Beta này còn rất lạnh lùng, không dễ làm quen.
Nhưng bởi ngoại hình thanh tú của anh, Hạ Thần vẫn rất hút mắt ở cái nơi đâu đâu cũng thấy cát vàng này.
Hôm nay tóm được cơ hội hiếm thấy, cả bọn bắt đầu rục rịch trong lòng, song vì hiểu tính anh nên cũng chẳng ai tìm được cách mở lời bắt chuyện.
Trong lúc mọi người còn đang chần chừ, một Beta bỗng bước đến.
Tân binh này tên là Từ Khan Thuận, gia cảnh tương đối khá giả, cha Alpha cũng làm lính, có hoạt động trong giới chính trị, còn mẹ Beta là minh tinh.
Từ Khan Thuận đã để ý Hạ Thần từ lâu, chỉ bất đắc dĩ không có cơ hội bắt chuyện.
Sinh hoạt trong quân đội vốn đã rất nhàm chán rồi, muốn yêu đương cũng không yêu nổi, đã vậy còn phải ngẩn người ở đây hết một năm mới được về, Từ Khan Thuận quan sát Hạ Thần mấy ngày, sau khi phát hiện anh rất thích ăn đồ ngọt, hôm nào cậu ta cũng giấu một bịch kẹo dâu tây trong túi.
Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, Từ Khan Thuận bèn phấn khích bước đến, lấy lát chanh Hạ Thần đã ăn được một nửa từ trong tay anh, nhét vào miệng mình.
Đối với Omega mà nói, đây là một hành động vô cùng xúc phạm, nhưng hiện giờ Hạ Thần là Beta, anh không thể để lộ dáng vẻ cáu giận của bản thân được, Hạ Thần bèn mặc kệ đối phương, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lấy một lát chanh khác ra ăn.
Thấy bản thân bị lơ, Từ Khan Thuận rất khó chịu.
“Chanh lát có gì ngon, anh ăn cái này đi.” Từ Khan Thuận tiếp tục giật lát chanh trong tay Hạ Thần rồi vứt xuống đất, kế đó nhoáng một cái giơ bịch kẹo dâu của mình ra trước mặt Hạ Thần, ngẩng đầu tỏ vẻ đẹp trai, chờ bác sĩ Beta này cảm ơn mình.
Nhìn lát chanh lăn một vòng dưới đất, dính đầy bụi bặm dơ bẩn, Hạ Thần không vui: “Tôi không cần.”
“Tại sao? Cái này ngon hơn nhiều!”
“Bỏ ra.”
Tuy Từ Khan Thuận là Beta, nhưng vẻ ngoài của cậu ta không xấu, trước đây theo đuổi ai cũng rất thuận lợi, không ngờ đến lượt Hạ Thần lại không nể mặt như vậy, còn trong hoàn cảnh đứng trước một đám người như hiện giờ.
Từ Khan Thuận hơi bực, vừa kéo tay Hạ Thần vừa cưỡng ép nhét kẹo dâu vào tay anh, rồi lại vì xúc cảm rất dễ chịu mà nhân tiện nắn vài cái, “Tôi cho anh thì anh cứ cầm đi…”
Lời còn chưa dứt câu, Hạ Thần đã kéo cổ tay cậu ta làm một cú vật vai, khiến Từ Khan Thuận choáng váng tại chỗ.
Nhìn lại Hạ Thần, không biết từ lúc nào mà gương mặt xưa nay vốn vô cảm của anh lại đang nhíu chặt mày, hệt như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu mà liên tục chà xát tay lên quần áo.
Tân binh đứng xung quanh đồng thanh ồn ào kinh ngạc, bao gồm cả Tiêu Minh đứng cách đó không xa.
Lục Hành Thư quay đầu thoáng liếc hắn, bấy giờ Tiêu Minh mới khép lại khuôn miệng vô thức há ra của mình, còn thật lòng cảm thán một câu, “Bác sĩ Hạ đúng là giấu nghề.”
Hạ Thần kịch liệt chà tay, cực kỳ phản cảm với chuyện này, chà xát một lúc thì khóe mắt cũng hoen đỏ.
Anh giận dữ trừng mắt nhìn Từ Khan Thuận, nhưng Từ Khan Thuận lại chỉ thấy dáng vẻ này của anh rất đáng yêu, lập tức không cáu nổi nữa, cứ nằm đờ người ra đấy.
Thế nhưng có vẻ Hạ Thần vẫn chưa hết giận nổi, anh hằm hằm muốn tiến tới đá Từ Khan Thuận.
Bình thường Từ Khan Thuận vẫn khá thân thiết với một tân binh Alpha hơi gầy khác, tân binh đó thấy vậy, bèn bước lên đè vai Hạ Thần định khuyên nhủ, dù sao không thích ăn kẹo dâu cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không đến mức ra tay đánh người, phản ứng của bác sĩ Beta này cũng hơi quá khích rồi.
Kết quả lần này đổi thành tân binh Alpha kia bị vật ngã xuống đất, cả đám lại tiếp tục sợ ngây người.
“Uây.” Tiêu Minh lại lần nữa cảm thán, Lục Hành Thư thật sự rất muốn nhắc nhở Tiêu Minh, vẻ ngoài của hắn quá nghiêm túc, không thích hợp với biểu cảm kinh ngạc như thế, đâm ra dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Hành Thư, Tiêu Minh lại ngượng ngùng khép miệng vào.
“Cho tân binh kia chạy một trăm vòng sau khi kết thúc huấn luyện, không được tiếp tục làm phiền bác sĩ Hạ.” Lục Hành Thư chau mày, chắp hai tay sau lưng, “Bảo bác sĩ Hạ tới văn phòng tôi một chuyến.”
Đợi đến lúc Hạ Thần qua, Lục Hành Thư đã pha xong trà Long Tỉnh.
Hắn đặt trà lên bàn, mời Hạ Thần ngồi xuống, kế đó từ từ mở miệng, cố gắng điều chỉnh ngữ điệu một cách chậm rãi: “Nếu bác sĩ Hạ thích vẽ ký họa, chi bằng qua bên sân huấn luyện của binh sĩ chính quy? Lính bên đó tập luyện tốt hơn nhóm tân binh, kỷ luật cũng nghiêm ngặt hơn.”
Hạ Thần biết hôm nay bản thân đã gặp rắc rối, anh vốn tưởng việc mình vật ngã hai binh lính cũng đủ để bị mắng rồi, không ngờ Lục Hành Thư lại vẫn nói chuyện với mình khách sáo như vậy, Hạ Thần cụp mắt, chủ động nhận sai, “Chuyện hôm nay là do tôi nông nổi, thực sự xin lỗi.”
“Là tôi sai, không chỉ bảo được binh lính dưới trướng, khiến bọn họ không tôn trọng cậu, cũng phạt hơi nhẹ.” Lục Hành Thư ôm hết cái sai về mình, hy vọng đối phương không cần bận tâm.
“Tôn trọng?” Hạ Thần không hiểu tại sao mình phải được binh lính tôn trọng, anh chẳng qua chỉ là một bác sĩ nhỏ mà thôi.
“Ừ, bác sĩ là một nghề đáng được tôn trọng.” Lục Hành Thư trả lời rất nhanh, “Huống hồ những bác sĩ bằng lòng tới đây công tác lại càng đáng tôn trọng hơn.
Tuy mấy năm nay biên cảnh không có chiến sự, nhưng vẫn nguy hiểm hơn thủ đô mấy chục lần, đôi khi cũng cần nhân viên y tế đi theo thực hiện vài nhiệm vụ.
Bác sĩ không phải binh lính, không có nghĩa vụ phải tới đây, nhưng mọi người vẫn đồng ý tới, tôi rất biết ơn.” Thế nên chỉ cần là những yêu cầu không vượt quá mức chấp nhận, Lục Hành Thư đều sẽ cố gắng đáp ứng nhóm bác sĩ và y tá này.
Ví dụ như bố trí nơi ở thoải mái nhất trong điều kiện cho phép, dặn dò nhà ăn tách phần ăn của nhân viên y tế ra một chỗ riêng, cung cấp vật dụng sinh hoạt đầy đủ, cấm binh lính đến gần khu khám chữa bệnh khi không cần thiết, tránh tạo ra những rắc rối không đáng có.
Hạ Thần ngẩn ngơ, hai tay đan siết lấy nhau.
Bản thân anh không hề cao thượng như những gì Lục Hành Thư nói, anh đến đây là vì mục đích riêng.
“Sau này tôi sẽ không tới sân nữa, thật ra tôi không thích vẽ ký họa, chỉ là… cảm thấy lúc mọi người tập luyện rất thú vị, muốn đến xem một chút.” Bấy giờ Hạ Thần mới biết hành động của mình đã mang đến cho Lục Hành Thư nhiều rắc rối đến cỡ nào, nhưng vì thân phận bác sĩ này, đối phương vẫn luôn dung túng cho những chuyện lén lút mà anh làm.
Hạ Thần viện bừa một cái cớ cho qua, trong lòng thấp thỏm, hai tay anh siết lấy vạt áo, thoạt nhìn hệt như một cậu học sinh đang bị phê bình.
Lục Hành Thư không ngờ cậu bác sĩ lại buồn bã như vậy, hắn cân nhắc chuyển chủ đề: “Động tác vật vai của cậu rất chuyên nghiệp.”
“Nhà tôi có quân nhân về hưu, hồi bé còn từng bị bắt cóc nên được dạy một vài kỹ năng cơ bản.” Lúc nói đến từ bắt cóc, Hạ Thần hơi mong đợi nhìn Lục Hành Thư.
Nhưng Lục Hành Thư chỉ thoáng kinh ngạc một chốc, cũng không hỏi sâu hơn: “Cậu học khá tốt, giỏi hơn hai tân binh kia của tôi nhiều.”
“Do bọn họ là hai người thường xuyên lười biếng nhất thôi.” Hạ Thần tranh thủ tố cáo.
Cậu bác sĩ này còn rất nhiệt tình đấy chứ, đây cũng là lần đầu tiên Lục Hành Thư gặp một bác sĩ trẻ như vậy, đang định hỏi đối phương bao lớn rồi thì Hạ Thần đã đột ngột cầm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm vào vết thương trên bàn tay, “Sao anh lại bị thương?!”
Thật ra cũng không có gì, là do khi nãy hắn pha trà có làm vỡ một cái tách bằng thủy tinh, lúc dọn dẹp lại vô tình bị cứa qua.
Miệng vết thương không sâu, rách tí da chảy tí máu, lau một cái cũng hết.
Kể từ khi tốt nghiệp trường quân đội, Lục Hành Thư đã tham gia không ít nhiệm vụ, chịu rất nhiều thương tích, có lần còn suýt chút nữa mất mạng, thế nên vết cắt cỏn con này đối với hắn căn bản không được tính là bị thương.
Hạ Thần hỏi: “Có băng cá nhân không?”
“Có.”
“Thế sao không dán?” Giọng Hạ Thần có hơi hung dữ, kế đó cũng cảm thấy bản thân nói vậy không ổn lắm, bèn dịu giọng hơn, “Dán một lúc đi.”
Lục Hành Thư lại tiếp tục cảm thấy cậu bác sĩ rất nhiệt tình, chắc người làm ngành y đều khá để ý đến chuyện này nhỉ? Hắn nhớ lại lần chân mình bị thương hồi trước, gương mặt cau có của tiến sĩ Dương khiến Lục Hành Thư nhức hết cả đầu.
Không lay chuyển được Hạ Thần, hắn bèn đứng dậy lấy băng dán trong ngăn kéo, nghiêm túc dán lên miệng vết thương dưới ánh mắt chăm chú của anh.
Có điều Lục Hành Thư vẫn tiện đà hỏi được tuổi của Hạ Thần, nhìn đối phương trẻ như thế, không ngờ đã hai bảy.
Đến lúc