Edit: Lune
Nha Thấu còn chưa lên tiếng, mọi người trong phòng livestream đã bùng nổ.
【??? NPC này bị sao đấy! Mi còn muốn hôn miệng cục cưng nhà ta, ta còn chưa hôn qua đâu?】
【Thôi đi, đừng có nhìn chằm chằm vào vào môi vợ tui với ánh mắt thèm khát thế kia chứ.】
【Ánh mắt này của cậu ta... tui nghi ngờ nếu không phải vì đang ở sai địa điểm, cục cưng nhà ta đã bị cậu ta lột quần áo rồi đè xuống đất xong ư ư ư rồi, tui là người dùng vip, cho tui xem chút hì hì hì.】
【Theo lý thì NPC này dáng cao chân dài, tính cách tạm thời không biết nhưng cái kia của nam sinh trung học thế nào mọi người đều biết rồi đấy khụ khụ khụ. Bé con cũng không thiệt.】
【Vợ khóc làm anh đau lòng quá, hu hu hu sao có thể mỏng manh đến thế! prprpr để anh liếm nước mắt cho vợ. Online hỏi làm sao để vào được phó bản, rất gấp!!】
Bình luận trong phòng livestream không bị che chắn, ngôn từ lộ liễu kéo đến không ngớt.
Nha Thấu hơi buồn rầu, ngửa đầu nhìn Hứa Dã, dường như đang suy tư điều gì, nghĩ hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Được."
【??? Sao con lại đồng ý! Mama không đồng ý!!!】
【Không phải chứ? Cho hôn thật à!?】
【Hu hu hu vợ ta xong rồi, NPC nhà ngươi tên Hứa Dã đúng không! Ta nhớ tên ngươi rồi đấy, cứ chờ ta đến giết chết ngươi đi!】
【Bé con ngửa đầu nhìn người khác trông ngoan quá, muốn chịch.】
11
Hứa Dã không ngờ Nha Thấu lại đồng ý, tiếng hít thở dần trở nên dồn dập.
Hắn không quan tâm bản thân đang đứng trong phòng vệ sinh chật chội, hay đàn em đứng bên cạnh, thậm chí là còn chuyện chưa xử lý xong. Ngửi thấy mùi hương ngây ngất tỏa ra từ người bên dưới mình khiến hắn lúc này hoàn toàn không nghĩ được gì cả.
Như mấy thằng nhóc chưa ăn mặn bao giờ, chỉ vì một câu đồng ý của đối phương mà đã hoa mắt chóng mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Hứa Dã chỉ còn đầu lưỡi đỏ tươi thấp thoáng theo mỗi lần người kia nói, hắn cứng ngắc tiến lại gần.
Càng ngày càng gần, hắn thậm chí còn nhìn thấy cả lông tơ mảnh trên mặt Nha Thấu, chỉ cần cúi người thấp hơn chút nữa là có thể hái được trái cây chín mọng mình muốn.
Mà lúc cách bờ môi kia khoảng một đốt ngón tay, một bàn tay trắng nõn chặn ngay ở giữa.
"Hứa Dã..."
Tiếng gọi tên hắn rất nhẹ mang theo cảm giác mềm nhũn, khiến máu của người nghe sôi lên.
"Sao anh lại muốn hôn tôi?"
Trong mắt Nha Thấu tràn đầy sự ngây thơ, dường như không ý thức được hành động của mình đã mang đến điều gì. Gương mặt xinh đẹp đến cực điểm, khi nhìn bạn chăm chú dưới ánh đèn tựa như để lộ sự cám dỗ cùng ham muốn sẵn có trong xương cốt.
Làm người ta nảy sinh ý muốn chiếm hữu nó.
"Hôn là một chuyện rất thân mật." Đôi mắt màu lam ánh lên cảm xúc khó hiểu: "Anh thích tôi sao?"
Nếu chỉ nghe giọng thôi sẽ cảm thấy thiếu niên là một người rất ngoan ngoãn. Nhưng thực chất tính cách của thiếu niên lại tiềm ẩn sự xấu xa, dù là cử chỉ vô tình cũng có thể châm thành mồi lửa.
Đã đồng ý cho hôn rồi còn hỏi mình câu này?
Này thì khác gì đang cởi quần lại quay sang đàm đạo chuyện nhân sinh?
Nhưng người trước mặt hắn thật sự quá xinh đẹp, thân thể nhỏ nhắn được hắn ôm trọn vào trong ngực, tim Hứa Dã đập nhanh điên cuồng, nuốt khan.
"Thích." Giọng hắn khàn khàn như thể đang kiềm chế gì đó: "Thích em."
1
Nhưng khi nghe được câu này, Nha Thấu lại xụ mặt xuống: "Anh lừa tôi."
Sau đó vặn vẹo cơ thể tìm góc để lách ra ngoài, đứng cách hắn không xa rồi bắt đầu hung dữ, lặp lại: "Đồ lừa đảo!"
Bị ép buộc cắt ngang rất khó chịu, mùi thơm trong ngực biến mất lại càng khó chịu.
Hứa Dã dù có bực cũng không dám nổi giận với Nha Thấu, hắn cố nhịn cơn nóng trong lòng, kiên nhẫn nói chuyện với cậu:
"Sao lại nói anh lừa em?"
Nha Thấu: "Anh nói anh thích tôi."
Hứa Dã: "..."
Nha Thấu lại bắt đầu quát hắn: "Anh hoàn toàn chẳng hề thích tôi nên anh chính là đồ lừa đảo."
Cậu cứ thế rất phiền phức, Hứa Dã nóng nảy: "Anh không thích em khi nào?"
"Anh vừa mắng tôi còn gì." Nha Thấu vừa nghĩ đến đã tức: "Anh mắng tôi là con chuột nhỏ nghe lén! Anh đứng ở ngoài nhưng lại không mở cửa, đã thế còn dọa tôi!"
Hứa Dã bị quát cho ngu cả người, không biết phản bác lại thế nào.
Chủ yếu là vừa nãy hình như hắn mắng Nha Thấu thật.
Hắn cố gắng ngụy biện: "Anh không biết người bên trong là em, nếu biết là em, anh tuyệt đối sẽ không mắng em."
"Thế nếu không biết bên trong là ai thì có thể tùy tiện mắng người à?" Giọng Nha Thấu cao lên, càng nói càng tủi thân: "Tôi mặc kệ, anh mắng tôi, anh đâu có thích tôi!"
"Anh không thích tôi lại còn muốn hôn tôi! Anh là đồ lưu manh!"
Hứa Dã cứng cổ: "... Anh không phải."
"Anh phải." Nha Thấu xụ mặt: "Giờ tôi không muốn nói chuyện với anh."
7
Dù sao Hứa Dã cũng là Boss trong phó bản, hơn nữa gia đình hai bên còn quen biết nhau nên gia thế hẳn không kém là bao, có lẽ cũng là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng chưa chịu thiệt bao giờ.
Có lẽ chịu thiệt lần đầu tiên hôm nay là do hắn bị váng đầu, hắn nói câu nào là Nha Thấu nói móc lại câu đấy.
"Không nói chuyện thì không nói chuyện."
Hứa Dã nhịn cơn bực, đè cảm xúc rối bời trong lòng xuống, nghĩ đến vừa rồi còn chưa hôn được thì bắt đầu nói linh tinh: "Sau này anh không giúp em chuyện gì nữa."
"Ờ." Nha Thấu không thèm để ý.
"Anh cũng sẽ không nói chuyện với em nữa!"
"Ờ!"
【Ha ha, tôi khuyên cậu đừng không biết tốt xấu! Vợ cho cậu giúp đã là cất nhắc cậu rồi, thế mà cậu còn dám lên giá.】
【Các ông không hiểu thôi, đây rõ ràng là thẹn quá hóa