Edit: Lune
Đứng bên ngoài chính là người chị gái đã lâu không về nhà của cậu.
Lúc nhận ra ai đang trốn bên trong, Nguyên Chỉ cũng kinh ngạc vô cùng.
Dưới gầm bàn không rộng rãi mấy, góc lại chéo nên ánh trăng không chiếu được vào sâu bên trong, cho nên từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay đen thui nứt nẻ.
Hơn nữa còn đang tóm lấy áo Nha Thấu.
Thứ gì nhận ra thiếu niên sợ hãi, gầm một tiếng khó hiểu rồi càng táo tợn muốn kéo thiếu niên lại.
Nguyên Chỉ khựng lại.
Gần như cùng một lúc, bàn làm việc đột nhiên bị lật ngược, thứ gớm ghiếc ẩn trong bóng tối kia không còn chỗ trốn.
Giống hết với con quái vật mà Nha Thấu gặp trong phòng vệ sinh lần trước, mắt không có tròng trắng, làn da thối rữa, khắp nơi đều là mụn mủ, bốc mùi cực kỳ khó ngửi.
Có vẻ nó rất sợ ánh sáng, ngay cả một ánh trăng mờ nhạt cũng không chịu nổi, nó không tiếp tục nhằm vào con mồi của mình nữa, chỉ thấy gào một tiếng rồi co lại vào bên trong.
Nhưng nó chưa kịp trốn, một thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng cắm phập vào đùi nó, ngăn không cho nó bỏ chạy.
Ngay sau đó, quanh người nó chợt bùng lên một ngọn lửa màu lam, nương theo tiếng kêu thảm thiết rồi hóa thành một đống tro tàn.
001 nhìn một chuỗi động tác trôi chảy của cô gái kia:【...】
Mạnh mẽ dứt khoát, lúc giết con quái vật kia mắt còn không thèm chớp lấy một cái, toàn bộ quá trình chưa đến năm giây.
Nếu nhớ không nhầm thì ký chủ của mình gọi người kia là chị thì phải?
001 nhân tính hóa mà nuốt nước miếng, cảm thấy có nhiều thứ bắt đầu lung lay sắp đổ.
Nguyên Chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua đống tro dưới đất, rút kiếm ra.
Thanh kiếm kia nhìn rất đẹp, nếu không phải vừa tận mắt thấy nó giết chết quái vật, thì nhìn qua thật sự không giống dáng vẻ đã dính máu.
Cô bước đến trước mặt Nha Thấu, kéo cậu lên.
Nha Thấu nhìn chỗ vừa bị thứ kia đụng vào, lập tức cởi áo khoác ra vứt sang bên cạnh.
Có lẽ vì có người mình tin tưởng đang ở đây nên thiếu niên không còn cảm giác căng thẳng và dè dặt như vừa rồi.
"Chị." Cậu nhỏ giọng hỏi: "Sao chị lại ở đây?"
Sau khi vào phó bản này, tuy mình gặp rất nhiều chuyện nhưng thời gian không dài, nên mới có mỗi đại ca phát hiện ra điều khác thường trước, đến giờ vẫn còn chưa xác định được vị trí.
Phó bản mở ra, sau khi toàn bộ người chơi chính thức bước vào, phó bản sẽ đóng cửa lại, chỉ đến khi nào người chơi vượt qua hay chết sach thì mới có thể xem xét tình hình rồi tiến hành mở ra, và trong khoảng thời gian đó sẽ không cho phép người bên ngoài đi vào.
Vậy tại sao chị gái lại vào phó bản giữa chừng, hơn nữa còn đúng lúc xuất hiện ở đây? Nha Thấu hơi mờ mịt.
Nguyên Chỉ ngẫm nghĩ tìm từ: "Vì sai lầm nên mới vào đây, chị không ở đây lâu được, chuẩn bị phải rời đi rồi."
"Thế còn em?" Cô nhíu mày: "Sao em không ở khu Chinh phục Tình yêu?"
Đã lâu lắm rồi cô chưa về nhà nên rất bất ngờ khi gặp em trai mình ở đây.
Nha Thấu ấp úng trả lời: "Cũng do sai lầm."
"... Thật à?" Cô không tin lắm.
Nha Thấu ủ rũ gật đầu.
Cậu đã dùng lời nói ngắn gọn nhất để kể lại lý do mình đến đây. Trong lúc chờ chị gái trả lời, cậu len lén nhìn thoáng qua chị mình, thấy Nguyên Chỉ đang chau mày, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác như đang đứng trước phụ huynh vậy.
Hồi lâu sau, Nguyên Chỉ mới mở miệng: "Vậy mấy tên kia có biết em ở đây không?"
Ý cô là nhóm anh trai của cậu.
"Không biết." Nha Thấu thành thật lắc đầu, rồi lại nói thêm: "Nhưng mà đại ca đã phát hiện ra điều khác thường rồi."
Nói đến cùng thì vẫn chưa có ai đến cả.
Nguyên Chỉ cảm thấy mọi chuyện hơi rắc rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó bản đang hoạt động sẽ bài xích nhân viên bên ngoài, cho nên cô không thể ở đây lâu được.
Mà cô cũng không có cách nào đưa Nha Thấu đi trong thời gian ngắn như vậy.
Nguyên Chỉ nhìn thoáng qua thiếu niên, thấy đôi mắt tròn màu lam của cậu đang mở to nhìn mình.
Từ khi thiếu niên còn nhỏ, cô đã biết em trai mình cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Áo sơ mi bên dưới chiếc áo khoác đồng phục vô cùng vừa vặn, làm nổi bật vòng eo thon gọn của cậu, kết hợp với chiếc quần soóc quần đùi đồng phục, trông như bạch ngọc thường được bọn họ nhắc tới.
Khi viên ngọc trắng còn ở nhà, mấy ông anh trai của cậu gần như muốn buộc cậu vào dây lưng của mình, sợ ngày nào đó cậu sẽ bị người khác trộm đi.
Không ngờ bây giờ bị "trộm đi" thật.
Cậu không phù hợp ở lại đây, thời gian dài, không tránh khỏi sẽ có người có ý định xấu.
1
Đặc biệt là vừa rồi, nếu cô đến chậm một bước thì thiếu niên có lẽ đã bị thứ mất lý trí kia kéo đi rồi.
Nhưng cô cũng không còn thời gian nữa.
Nguyên Chi tạm dừng, lần lượt lấy ra một đống túi trữ vật tinh xảo từ hư không rồi nhét vào trong ngực Nha Thấu.
Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến nỗi làm Nha Thấu ôm không kịp.
Cậu thoáng lùi về sau, không hiểu lắm mà hỏi: "Đây là gì ạ?"
Động tác của Nguyên Chỉ vẫn không dừng lại: "Một ít đạo cụ thích hợp với em."
Cô dặn dò từng cái với cậu.
"Cái này dùng để tấn công."
"Cái này dùng để chạy trốn."
"Còn mấy cái này dùng để bẫy người."
Nha Thấu khẽ dạ một tiếng.
Chị gái cho nhiều đồ quá làm cậu ôm hơi mệt, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm luống cuống, nhỏ giọng nói một vấn đề mang tính then chốt: "Nhưng em không biết dùng."
Chị gái nhét nốt túi đồ cuối cùng cho cậu, lời ít ý nhiều, vẻ mặt không đổi: "Đập."
Nha Thấu: Hả?
"Nhất là mấy kẻ muốn bắt nạt em, đừng đau lòng." Giọng cô lạnh lẽo vô cùng.
"..."
Trong đầu Nha Thấu bỗng hiện lên hình ảnh của mấy người.
Nghĩ đến bọn hắn, thiếu niên hơi thất thần, mãi đến khi trước mắt tối sầm cậu mới hoàn hồn.
Chờ đến khi cậu tốn sức thoát ra ngoài, mới phát hiện có một chiếc áo choàng đen đang trùm lên người.
Phần mũ có viền vàng, hơi rộng với Nha Thấu, nhưng sau khi mặc vào ngăn cách với gió lạnh thổi bên ngoài,chẳng hiểu sao cậu lại thấy an toàn cực kỳ.
Nhìn thiếu niên được áo choàng bọc kín, bấy giờ Nguyên Chỉ mới thấy yên tâm hơn.
"Chị đi đây, tự chăm sóc tốt cho mình nhé."
Cảm nhận được hơi thở từ phía xa đang tới gần, cô gấp rút dặn dò: "Cố gắng ra khỏi tòa nhà này càng sớm càng tốt."
"Đừng để bị bắt nạt, về nhà sớm."
Tuy rằng từ đầu đã biết chị mình sẽ không ở lại đây lâu, nhưng gặp nhau ngắn ngủi thế này vẫn khiến Nha Thấu không nỡ.
Cậu biết chị gái còn chuyện quan trọng phải làm, nên chỉ có thể dằn cảm xúc trong lòng xuống, ngoan ngoãn đồng ý rồi nhìn cô rời đi.
Chờ đến khi không thấy bóng dáng cô đâu nữa, Nha Thấu mới xoay người lại, thoạt trông có vẻ rầu rĩ không vui.
【Đi sớm vậy à?】
Nha Thấu buồn buồn "ừ" một tiếng.
001 chần chờ hỏi thăm:【Ký chủ, tính cách anh chị cậu đều giống cô ấy à?】
Nha Thấu lắc đầu: "Không giống."
Nói xong còn nắn lại lời 001: "Với cả ta chỉ có một chị gái thôi, còn lại là anh trai."
001 tự động xem nhẹ câu sau, giờ nó chỉ cảm thấy may mắn thôi.
Không giống thì tốt, nếu tính ai cũng như thế thì hai khu khai chiến luôn với nhau được rồi.
1
001 vừa định thở phào lại thấy Nha Thấu ngẩng đầu lên.
Áo choàng hơi to, mũ trùm kín đầu thiếu niên, đè mấy sợi tóc đang vểnh lên xuống, làm khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hơn.
Cậu chậm rãi nói: "Anh cả với anh ba còn táo bạo hơn chị ấy nhiều, ngày thường toàn rủ chị ấy đi đánh nhau thôi."
2
【...】
001:【Vậy cô ấy... liệu có thông báo cho các anh cậu là cậu đang ở đây không?】
Nha Thấu không chắc lắm: "Chắc là có."
【...】
"Thật ra thì lâu lắm rồi tôi chưa gặp chị ấy."
So với các anh trai cậu thì đã rất lâu rồi chị gái chưa về khu Chinh phục Tình yêu, cho nên lúc nhìn thấy cô, Nha Thấu cũng ngạc nhiên lắm.
Ngoài thời gian hơi ngắn ra thì cậu thấy rất vui.
"Nhưng chỉ cần tôi quay về sớm, các anh trai tôi chắc sẽ không nổi giận đâu."
Bé con xinh đẹp hiển nhiên vẫn còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi tâm trạng sa sút, ôm đống đồ trong ngực rồi cười ngây ngô.
Trong lòng cậu không thể kìm nén được niềm vui nho nhỏ, cậu để đống đồ trong ngực đến trước mặt 001, cảm giác như sau lưng cậu mọc thêm một cái đuôi nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Mỗi người chơi mà cậu tiếp xúc đều có đồ trang bị, chỉ mình cậu không có, điều này khiến Nha Thấu thường rơi vào thế bị động.
Nhưng bây giờ cậu cũng có.
001 lặng lẽ giúp cậu cất đạo cụ, cảm thấy tình hình bắt đầu trở nên phức tạp.
Giờ nó chỉ cảm thấy may mắn vì chưa xảy ra đánh nhau.
001 vốn muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng biến thành một câu.
【Chúng ta tiếp tục tìm manh mối đi.】
...
Trong toà nhà này, luôn luôn có gió thổi qua, Nha Thấu khẽ quấn lấy chiếc áo choàng màu đen, đi lên tầng trên.
Khác với tầng một đó là tầng hai không bẩn như vậy, hơn nữa phòng nào cũng bị khóa, trước cửa đều dán phòng hồ sơ.
Livestream bị đóng lúc phát hiện chị gái Nha Thấu đến, giờ đã được 001 mở ra.
Chỉ là hình ảnh cuối cùng trước khi tắt livestream không tốt lắm, nên lúc mở lại ai cũng tỏ ra kích động khác thường.
【Mở rồi mở rồi! Livestream cuối cùng cũng mở! Tui suýt nữa dã tưởng là vợ không còn nữa rồi huhuhu, chưa bao giờ mong ngóng một streamer nào mở phòng livestream như thế này.】
【Vừa mới đi gọi thằng bạn khóc muốn mù mắt, thấy nước mắt cậu ta còn chưa khô đã chạy vào xem livestream rồi, làm tui cũng mừng theo.】
【Lúc tắt livestream tim tui như ngừng đập luôn ấy, cái thứ gớm ghiếc kéo áo vợ tui ban nãy đâu rồi! Có ai đề cử tay đánh thuê nào không? Để tui đi thuê lần tới hắn vào phó bản này báo thù cho vợ.】
【Tôi chỉ quan tâm một điều thôi, vợ có sao không?】
001 nhìn phòng livestream thấy hơi mới mẻ, lần đầu tiên nó thấy bình luận trong khu Trốn thoát Kinh hoàng lại hài hòa thế này.
"Tôi không sao đâu." Nha Thấu trả lời từng bình luận, thấy màn hình toàn là "Vợ" mà không biết làm sao, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói với bọn họ: "Tôi là nam, không phải là vợ mọi người."
Cậu nói với mưa bình luận kia, giọng hơi xoắn xuýt: "Đừng gọi bậy."
"Cũng không cần tìm người dẫn tôi qua ải đâu."
Bởi vì hết phó bản, cậu sẽ không ở đây nữa. Thiếu niên hí ha hí hửng nghĩ.
Cảm giác gặp được người quen ở nơi xa lạ khiến cậu vui vẻ lên nhiều, do vậy cậu cũng nói nhiều hơn.
"Tôi cũng không cần đạo cụ."
Giờ cậu như một bé hamster, trong kho chứa đầy đạo cụ được chị gái cho, nếu nhận thêm cậu sẽ xấu hổ lắm.
Nghĩ thế, Nha Thấu chân thành nói chuyện với mọi người trong phòng livestream: "Mọi người cứ giữ để dùng đi, cho tôi cũng vô dụng thôi."
Những lời cậu nói đều là thật, nếu mọi chuyện thuận lợi thì vượt xong phó bản này cậu sẽ lập tức rời khỏi đây, cũng chẳng đổi được điểm tích lũy thành đạo cụ bên ngoài nên tất cả đều vô dụng với cậu.
Nhưng người xem lại không đồng ý.
【Anh bảo hữu dụng là hữu dụng, cứ nhận cho anh!】
【A a a, vợ vừa đáng yêu vừa nghiêm túc ghê! Tặng cho vợ một quả ngư lôi nước sâu.】
【Nhìn bé con từ chối liên tiếp ba lần đáng yêu ghê hehe, anh sắp xếp hết đống này cho em nhé.】
Thông báo khen thưởng liên tục vang lên làm Nha Thấu giật nảy mình.
001 nhìn Nha Thấu đang bối rối bèn lên tiếng:【Nhận đi, cậu càng từ chối bọn họ càng phấn khích.】
Nha Thấu thấy lời này cứ là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào, cuối cùng đành phải nói cảm ơn với từng người.
【Có ai thảo luận về hình ảnh cuối cùng trước khi tắt livestream không? Hình như có một người đứng bên ngoài, hơn nữa tôi có cảm giác người kia khá giống người bên khu Chinh phục Tình yêu thì phải? Hình như còn từng xuất hiện trong Hội Hữu Nghị giữa hai khu cách trước đây nữa.】
Lời cảm ơn của Nha Thấu bỗng trở nên ngắc ngứ.
【Ông đang chọc cười đấy à? Quan hệ giữa hai khu tệ như thế, nhìn nhau đã thấy ngứa mắt, bọn họ bị chập mạch mới sang khu chúng ta.】
【Lầu trên nhìn ra kiểu gì thế? Mờ thế này, tôi còn chưa nhìn rõ mặt đã tắt livestream rồi, phải nhìn rõ mới đoán được chứ.】
【Tốt nhất là không phải, tôi cũng không thích người bên kia, người nào người nấy cũng nũng nịu, giận còn bắt người khác đi dỗ.】
"..."
Nha Thấu trơ mắt nhìn bọn họ bắt đầu ầm ĩ, nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai bên không tốt thật. Cậu nuốt nước miếng, lặng lẽ thề rằng mình tuyệt đối sẽ không để lộ thân phận.
Nếu không cậu sẽ bị ghét mất.
【Giờ hai bên không còn qua lại với nhau nữa phải không, nhưng mà tôi vẫn tò mò về bên kia lắm. Tiểu thiếu gia bên kia còn chưa xuất hiện thì phải, muốn nhìn thử một lần ghê.】
Nha Thấu lập tức ẩn phòng livestream đi.
Cũng may mũ áo choàng rộng nên vành tai đỏ ửng của cậu không bị người khác nhận ra.
Tầng hai được dọn dẹp khá sạch sẽ, kính cửa sổ không có vết bẩn, có thể nhìn thấy hồ sơ để kín tủ trong phòng.
Nha Thấu mím môi, trong mắt toát lên vẻ khó hiểu.
Học bạ rất quan trọng với những học sinh