Edit: Lune
Nào có ai không nói tên trước lại đi hỏi tên người khác chứ, Nha Thấu bĩu môi.
Thi Lâu: "Sao không nói gì?"
Nghĩ đến chuyện đối phương nói sẽ dẫn mình vượt ải, Nha Thấu quyết định không so đo với hắn. Cậu chớp mắt, đáng lẽ định nói tên thật nhưng thế nào lại đảo thành tên khác: "Nha Nha."
Vì cậu bị Dung Xích truy nã trong căn cứ, cả tên lẫn ảnh của cậu đều bị đăng lên, Nha Thấu không chắc cộng sự này của mình có từng nghe qua hay không, nên sau khi cân nhắc xong cậu quyết định không nói tên đầy đủ của mình.
Nha Thấu vốn chẳng biết đối phương là ai, nhưng tận 10 triệu đó! 500.000 điểm tích lũy mà cậu kiếm được sau một phó bản S+ cũng chẳng đáng là gì với con số kia, nên có lẽ không được mấy người là không động lòng.
Tình huống của Thi Lâu bên kia cũng gần xong xuôi, nghe vậy thì khựng lại: "... Nha Nha? Nha nào vậy?"
"Trợ từ ngữ khí ấy." Nha Thấu trả lời xong mới nhận ra mình mất quyền chủ động từ lúc nào, cậu lập tức nói tiếp: "Anh còn chưa nói tên cho tôi biết."
Giọng điệu lười biếng đáp lại: "Thi Lâu."
"À." Nha Thấu ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ tên cộng sự của mình trong lòng.
Giọng nói kinh ngạc trong tưởng tượng không xảy ra.
Trên tay Thi Lâu cầm hai cái răng mới bẻ từ trong miệng Ma cà rồng, máu trên đó chảy xuống thấm dần vào đất. "Chỉ phản ứng thế thôi?"
"... Ừm ừm."
Còn ừm hai lần, đáng yêu không khác gì cái tên của nhóc cộng sự này vậy, làm Thi Lâu muốn bực cũng không bực nổi.
Thi Lâu định day mi tâm theo thói quen, nhưng giơ tay được nửa mới phát hiện tay mình lúc này dính đầy máu của Ma cà rồng nên đành phải bỏ xuống: "Cậu không có thắc mắc gì với tên này à?"
Thành thật mà nói thì hắn không có hứng thú với giọng người khác lắm. Là người chơi trên bảng vàng, hắn đã nghe đủ loại giọng nói khi vào phó bản, có người nịnh nọt hắn, có người gào khóc khi sắp chết, cũng có những người động viên nhau.
Thi Lâu cũng từng nghe qua rất nhiều giọng dễ nghe nhưng hắn chẳng có cảm giác gì. Nhưng lúc giọng nói mềm mại nhỏ xíu kia vang lên, hắn bỗng dưng cảm thấy giọng của nhóc cộng sự này khá hay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu còn nói "Anh Thi Lâu lợi hại quá!" sau khi hắn chủ động nói tên ra thì chắc chắn sẽ hay hơn nhiều.
Nha Thấu hoàn toàn không biết hắn nghĩ tào lao gì trong đầu, cậu chỉ đang thấy câu hỏi của Thi Lâu hơi khó thôi.
Vốn dĩ cậu bị cưỡng chế kéo vào phó bản, vừa mới trèo ra khỏi phó bản còn chưa hiểu ra sao đã nghe thấy giọng người kia vang bên tai, vừa phải trả lời hắn vừa phải bảo đảm an toàn cho mình nên không còn thừa sức nghĩ thêm điều gì.
Chẳng lẽ cậu đã bỏ qua thông tin mấu chốt nào sao?
Nha Thấu ngồi xổm xuống, nhíu mày, cố gắng nghĩ xem cái tên Thi Lâu này có điểm nào khác thường, suy nghĩ hồi lâu mới chần chờ lên tiếng: "Tên anh... nghe rất hay."
"..."
Tất cả tưởng tượng hóa thành bọt biển.
Thôi được rồi, Thi Lâu nghĩ.
Do hắn cân nhắc không chu toàn, nhóc cộng sự này của hắn là lính mới, chưa kịp tìm hiểu về Lãnh chúa với bảng vàng cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua chút kiên nhẫn cuối cùng đã kiệt, Thi Lâu không ừ hử gì, tắt máy truyền tin.
Nha Thấu bên này không nghe thấy gì, cậu thử gọi mấy tiếng nhưng không có tiếng đáp lại, bực bội đứng dậy, nhỏ giọng phàn nàn: "Khen tên hay mà còn giận là thế nào?"
Trái tính trái nết hơn cả Ứng Tinh Uyên!
Sau khi không còn các yếu tố gây nhiễu khác, Nha Thấu bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một phòng ngủ rất rộng, so với phòng ngủ trong phó bản lúc trước thì phòng ngủ này phải to gấp mấy chục lần.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo kín. Gần thì cố lắm mới thấy rõ được, còn xa hơn thì chỉ thấy đen thui làm người ta nhìn mà hoảng sợ.
Quan tài cậu vừa nằm bên trong ở chính giữa của căn phòng, xung quanh quan tài là một trận pháp vẽ vòng tròn mà cậu nhìn không hiểu. Lúc trèo ra ngoài, cậu còn bất cẩn đạp xóa mất một chỗ.
Nha Thấu thấy hơi bất an, chờ thêm một lúc không thấy có gì bất thường mới khẽ thở phào.
"001, sao ta vào đây được?" Từ nhỏ Nha Thấu đã sợ mấy căn nhà lớn và tối như thế này rồi, cậu đứng yên một chỗ không dám xê dịch.
Để vào phó bản thì trước đó phải tiến hành trong sảnh trò chơi, nhưng trước khi mất ý thức, cậu nhớ mình đang bị người của Dung Xích chặn trong hẻm nhỏ, đâu có tiếp xúc gì với sảnh trò chơi.
- Ngoại trừ trước khi vào phó bản, phong bì đen mà Anvile đưa cho cậu xuất hiện dị thường.
【Hầu hết trong mọi tình huống thì người chơi cần phải xác nhận phó bản trong sảnh trò chơi, kể cả Lãnh chúa hay người chơi trên bảng vàng cũng không ngoại lệ.】001 nói:【Nhưng mà ngài có vé mời của NPC nên có thể tiến vào phó bản bất cứ lúc nào. Lúc trong hẻm nhỏ, vé mời NPC cảm nhận được cảm xúc của cậu thay đổi nên tự động mở ra phó bản này.】
【Tuy nhiên cần phải lưu ý, nơi này không phải hình thức toàn đội giống [Điều 13 nội quy trường], phó bản này áp dụng hình thức thi đấu đối kháng theo cặp. 20 người chia thành 10 cặp, tranh giành điều kiện qua cửa.】
【Nói cách khác, ở đây ngoài cộng sự của ngài ra thì tốt nhất đừng tin ai cả.】
[Điều 13 nội quy trường] giấu đẳng cấp phó bản của mình, đưa vào 50 người chơi, chất lượng người chơi không đồng đều. Còn trong [Lâu Đài Ánh Trăng] này, 001 nhìn qua thì thấy ngoài Nha Thấu ra, cấp thấp nhất cũng là người chơi trung cấp.
Nha Thấu cố gắng tiêu hóa đống thông tin kia xong, cuối cùng đưa ra được một kết luận: Thi Lâu bảo mình ở yên một chỗ là sợ mình làm liên lụy đến hắn.
Ý thức được điều này, Nha Thấu thấy hơi tủi thân, nhưng đáng ghét nhất là chính cậu cũng không thể phản bác được điều này. Sau cùng, cậu đành phải chuyển sang vấn đề tiếp theo: "Vậy phó bản này cấp nào?"
【Lâu Đài Ánh Trăng, phó bản cấp S.】
Thiếu niên ngẩn ra, bị cấp này dọa sợ điếng người, mãi sau mới lắp bắp: "Mi, mi chắc chắn là cấp S... S hả?"
【Anvile có thể đến thăm phó bản [Điều 13 nội quy trường] nên phó bản của cô ấy sẽ không thấp, khả năng cao là S hoặc S+, ký chủ còn thắc mắc nào không?】
Không còn thắc mắc nhưng mà...
"001, mi nghĩ ta có thể sống sót đến cuối cùng trong phó bản này không?" Giọng thiếu niên hết sức nghiêm túc.
Trước kia cậu từng nói rồi, cậu luôn nhận thức rõ ràng về bản thân, kiểu vượt ải trong trò chơi vô hạn lưu tốn chất xám thế này quá khó với cậu, chờ cậu giải đố xong thì Boss cũng đến trước mặt rồi.
Trong phó bản trước, nếu không phải có Phương Chí và Hứa Dã áp chế Ứng Tinh Uyên thì chưa chắc cậu đã ra ngoài được.
Thiếu niên nắm chặt tay, trong mắt lộ rõ vẻ lo âu.
Mặc dù đã thoát khỏi sự đuổi bắt của đám người của khu Đông kia, nhưng lại rơi vào một nơi chẳng biết có phải bẫy không, giờ cậu không biết nên vui hay buồn nữa.
Ánh mắt của 001 dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Nha Thấu, cau mày, chỉ cần nhìn một cái cũng như đang hút hồn người ta.
Căn phòng này không có đèn, mắt thường của con người không thể nhìn thấy gì nhưng 001 là trí tuệ nhân tạo, mọi thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của ký chủ đều không thể thoát khỏi ánh mắt của nó.
Nó cố gắng thay đổi nhận thức của ký chủ về bản thân:【Ký chủ, tin tưởng bản thân, trong phó bản này dù nhiệm vụ của người khác có thất bại thì ngài cũng sẽ không thất bại đâu.】
Nha Thấu lặng