Thư ký thì ỏm củ tỏi, bà xã lại nhất định phủ nhận không biết gì, anh Hậu cảm thấy tình hình chẳng đi đến đâu cả, vì vậy bực bội hỏi.
-“Thế trước đó cô đã scan rồi lưu lại theo lời tôi dặn chưa?”
-“Em…em…quên mất…em tưởng nhà anh có máy với cả chị là vợ sếp, đưa cho chị rồi thì chị sẽ biết để scan hay photo chứ…”
-“Nói nhiều, công ty trả lương cho cô hay cho vợ tôi? Cô làm ăn thế hả? Hợp đồng quan trọng thì không biết đâu, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào nếu lọt ra ngoài không? Giờ ngay cả một bản scan hay copy cũng không có…”
Có người vợ bất chợt run run, lấy nhau ngần ấy năm cũng chưa lần nào chứng kiến chồng nổi nóng như vậy cả. Hôm nọ nghe các chú nói sếp Hậu ghê lắm còn tưởng là đùa.
-“Mẹ Hà ơi em Sò làm rách váy búp bê của con rồi…”
Giọng trẻ con mếu máo phá tan không khí căng thẳng của người lớn. Chị cũng bừng tỉnh, phải rồi, chiều nay đâu chỉ mình chị ở nhà.
Sếp bà khẽ mỉm cười, điềm tĩnh nói.
-“Chiều nay em nấu cơm trong bếp, có Hến với Sò chơi ngoài phòng khách, mình thử hỏi xem hai con có nhìn thấy cô Điệp không?”
Anh Hậu bế bé út, cưng nựng hỏi han. Sò ôm cổ ba một cái, ánh mắt to tròn long lanh nhìn qua ngó lại, đoạn bi bô bảo không ạ. Cô Điệp hỏi Sò nghĩ lại kỹ đi xem có nhớ nhầm không mà con bé cứ một mực lắc đầu.
Bé Hến phía dưới thấy em được bồng cũng phụng phịu đòi hỏi, ba nhấc luôn cả chị ấy lên thì thầm.
-“Chiều nay công chúa của ba ở nhà làm gì, gặp những ai?”
-“Hến với Sò đi vòi phun nước với mẹ, gặp cô Thắm, bọn con chào cô Thắm nhưng cô Thắm không chào lại, em Sò bảo có phải em Sò không ngoan nên bị cô ghét không, mẹ bảo không phải thế, mà là vì cô không nghe thấy. Sau đó về nhà mẹ nấu cơm trong bếp còn Hến và Sò xem phim Lọ Lem ngoài phòng khách nè ba. Cô Nguyệt sang cho bánh giò, xong thì ăn cơm với canh chua và chả lá lốt, con ăn ba bát, em với mẹ mỗi người chỉ ăn hai bát.”
Bé con tường thuật vanh vách một thôi một hồi sau đó vừa thơm vừa ba nhõng nhẽo.
-“Không gặp cô Điệp, cô Điệp đâu có sang nhà mình đâu, mẹ Hà và em Sò và Hến không nhớ nhầm…cô Điệp mới là người nhớ nhầm đấy ba ạ…”
Thế mới bảo người tính không bằng trời tính. Mặt anh Hậu khó coi lắm rồi, chị Hà nhìn sang cô Điệp run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch tái mét tự dưng cũng chẳng muốn làm quá, liền mở lời.
-“Chắc Điệp mải chơi quá nên quên, trong đầu lại cứ nghĩ đưa cho chị rồi…thôi thì em xuống dưới xem trên đường đi có vứt ở chỗ nào không…”
-“Đúng vậy, cô xuống tìm kỹ cho tôi, có gì lên đây nói sau.”
Sếp Hậu quát, thư ký sợ sệt xin lui. Ở trên chị Hà với điện thoại, đại loại nhắn đi một tin rằng, cô tìm cẩn thận vào nhé, kẻo tới lúc chị phải dò lại camera thì mất hay.
Hà làm giáo viên cũng đâu phải ngày một ngày hai, tuy chưa quát nạt học trò bao giờ nhưng việc doạ doạ những nhóc khó bảo một chút là sở trường rồi. Thực tình nhà đâu có lắp máy quay đâu, vậy mà thế nào lại hiệu nghiệm, lúc sau cô trở lại với cái hợp đồng, gương mặt tỏ vẻ hớn hở vô cùng.
-“Đây sếp, đúng là em quên thật, nó vẫn còn ở dưới cốp xe máy, em xin lỗi anh.”
-“Người cô cần xin lỗi không phải là tôi đâu.”
Giọng sếp nhàn nhạt, vợ anh thấy phiền nên chỉ bảo thôi dù sao cũng là hiểu lầm, lần sau làm việc cẩn thận hơn, có gì cô đi chơi với bạn đi kẻo để người ta đợi.
Tính chị là vậy, chuyện gì xong thì xong, rất ghét dây dưa nhì nhằng. Anh phạt cấp dưới viết bản kiểm điểm và trừ nửa tháng lương, cô Điệp đi rồi mới quay sang bảo vợ.
-“Con bé này đầu óc đãng trí, thỉnh thoảng lại ngơ ngơ nhưng được cái ngoan và tốt tính lắm, mình cũng đừng để bụng làm gì.”
Bác Vân từng cảnh báo chị có những người con gái như vậy, trước mặt đàn ông thì ngây thơ dễ thương nhưng đàn bà ở với nhau lại chua lòm như dấm bỗng. Giờ mới thấy chắc phải tôn bác lên làm sư phụ thôi.
Dù sao chị cũng chẳng phải dạng người thích đặt điều sau lưng người khác. Vả lại hình ảnh cô nhóc trong mắt anh là vậy, bây giờ chị đi nói xấu nó, chẳng khác nào tự biến mình thành mụ vợ già khó tính cả. Ngẫm nghĩ thông suốt, sếp bà liền dịu dàng quan tâm sếp ông.
-“Mình lúc nãy tiếp khách đã ăn no chưa?”
-“Mình nhắc mới nhớ, hôm nay uống miết à, cho anh xin bát cơm với…”
-“Thế mình ngồi nghỉ đợi em chút nhé, để em chạy xuống siêu thị.”
Anh kéo chị lại bảo không cần, đoạn vào bếp xới cơm với chan nước canh còn thừa trong nồi, vui vẻ ăn. Nhiều khi là vậy, cả một bàn tiệc sơn hào hải vị cũng không ngon bằng canh chua vợ nấu.
Chị lấy thêm lọ muối vừng cho anh, nhìn chồng cười âu yếm. Cái người này sao mà dễ nuôi quá vậy?
Tối đó vì phải xem xét lại giấy tờ nên anh không gọi điện thoại với cô bạn như thường lệ, chị cũng ngồi chấm bài cùng bàn