Sáng ra kể chuyện với bác Vân thì bị cười thối mũi. Bác bảo thím đúng là con ngốc, chồng đã có ý dỗ dành thì mình cũng phải cố mà làm kiêu thêm tý chứ.
-“Em cũng biết mình vô tích sự mà, nhưng tại nhìn cái mặt thôi là em đã thương lắm rồi ấy.”
-“Ôi dào, thế mới nói đàn bà chết vì mềm lòng mà.”
-“Dạ.”
-“Chuẩn bị xong chưa, tôi với thím đi shopping.”
-“Ơ em xong lâu rồi mà.”
Bác Vân nhìn áo quần của thím Hà nhưng cũng chỉ chẹp miệng chứ không nói gì. Thôi kệ vậy, tính cách thím như thế rồi, cứ thoải mái là tốt nhất chứ cố thay đổi lại thành gượng gạo khó chịu.
Hai chị em lượn qua lượn lại vui đáo để, công nhận bác Vân tính hay, chị còn hợp với bác hơn cả dì Hợi.
-“Đi shop mà thím không mua cái gì thì vui sao được? Lại đây thử bộ này đi.”
-“Ôi ngại lắm bác ạ, hở nhiều quá.”
-“Cái thím này đúng là cổ hủ, tôi già khắm khú ra còn mặc được nữa là thím…”
Bác phàn nàn hoài nên chị Hà đành phải nghe theo. Lượn được hai tầng trung tâm thương mại, đang định lên tầng thứ ba thì bác có điện thoại, của anh nhà. Bác mở loa ngoài nên chị cũng nghe thấy luôn.
-“Vợ ơi cứu anh với, cái con Hương nó bám riết quá chừng, không làm cách nào cắt đuôi được. Mà ra tay với phụ nữ thì lại không đáng mặt đàn ông, thôi trăm sự nhờ cả vào mình đấy. Con bé đang ở bar Duy Thanh đợi anh nhé.”
Mẹ em Sò suýt sặc, đời thủa nhà nào có cái sự vụ chồng chơi gái xong mặt dày gọi cho vợ nhờ giải quyết hộ như vậy không? Chuyện này mà kể cho mấy cô ở trường chắc chắn bọn chúng bảo chị bịa mất.
-“Ông cũng một vừa hai phải thôi chứ, bà đây còn chưa kịp mua phấn.”
-“Thôi mà, hôm nào anh đền sau…hay thế này đi, vụ làm ăn ở Đà Nẵng đó, anh sẽ thay vợ chịu trách nhiệm, tuần sau vợ tha hồ đi spa.”
-“Nhớ giữ lời.”
-“Rồi rồi, quân tử nhất ngôn.”
Mẹ Cún tắt máy, chị lục tung các túi, một hồi mới tìm được mảnh giấy nợ. Hà lúc đó chưa hiểu mô tê gì sất, mãi đến khi tới nơi mới thấy quả thật là phục bà chị dâu này sát cả đất.
Ba thằng đầu gấu quần đen áo đen được gọi đã đứng sẵn ở cổng đón bà chủ.
Hai chị nữa tổng cộng là năm người tiến tới phía đối tượng, em Hương rất chi là ức chế, nhưng vì còn giữ thể diện nên cố lên tiếng nhẹ nhàng.
-“Đề nghị mọi người tìm bàn khác được không ạ, bàn này có người rồi.”
-“Đợi anh Đăng hả cưng?”
Chị Hà xém cười, chất giọng của chị Vân, sao mà nó chua, nó khác thường ngày đến thế?
-“Thì sao? Mấy người là ai?”
Tên phục vụ vừa hay đi qua, bác lấy ly rượu trên khay, nhấp một ngụm rồi mới thản nhiên hỏi.
-“Thế cô em là ai? Tư cách gì mà ở đây đợi anh Đăng?”
-“Tôi là người yêu anh Đăng thì tất nhiên phải thừa tư cách rồi.”
Khá khen, bé này cũng cứng phết.
-“Vậy hả? Biết anh Đăng có vợ rồi chứ?”
Hương hơi tái mặt, nhìn người phụ nữ đối diện một lượt rồi cố bình tĩnh gằn giọng.
-“Thì sao? Chị là vợ anh ta hả? Có gì thì mời chị về nhà mà giải quyết với chồng còn bọn tôi yêu nhau là thật lòng, tình yêu vốn không có lỗi.”
-“Chắc không? Hai người…thân thiết tới mức độ nào rồi…”
Chưa gì đã thấy bác “đau lòng” tới mức suýt nhỏ nước mắt rồi, em bé kia được đà làm tới.
-“Chị nghĩ mà xem, nếu anh ấy không thương tôi thì làm sao mà có mối quan hệ này được chứ? Nên lỗi không phải ở tôi, tôi chẳng qua chỉ sống đúng với trái tim và cảm xúc của mình thôi. Bọn tôi hiện giờ rất tốt, như người một nhà, tuy hai mà là một.”
Hình như chỉ đợi có câu đấy, chị Vân tươi roi rói lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn để lên bàn, giọng điệu hớn hở vui vẻ.
-“May quá em ạ, cái tên này nó nợ chị hai chục tỷ, cầm cả sổ đỏ ba mảnh đất ở Hà Đông của mẹ chị mà mấy năm rồi chưa chịu trả. Chị đòi mãi không được, giờ thì tốt quá rồi, hai người tuy hai mà là một mà, em thay anh Đăng thanh toán cho chị với.”
Bé Hương mặt tái mét, run rẩy ấp úng.
-“Chị…chị…là ai?”
-“Chị là ai nữa, chị là chủ nợ của thằng đó.”
-“Sao có thể, anh Đăng…anh Đăng là đại gia mà…”
-“Ôi dồi ôi em ngây thơ quá em ơi, đại gia gì chứ, phá sản từ lâu rồi, toàn dùng cái mác đại gia để đi lừa tiền gái thôi. Lúc đầu hắn sẽ chi rất thoáng để cá cắn câu, sau là cuỗm toàn bộ tài sản rồi bặt vô âm tín. Em xem, chữ ký với dấu vân tay này của nó chứ còn ai nữa?”
Hương nhìn chăm chú vào tờ giấy nợ, xác nhận đúng là chữ anh Đăng thì sợ muốn xỉu.
-“Chị…chị tìm anh ấy đi…em không có tiền…”
-“Cô nói thế nào hay nhỉ? Đừng tưởng tôi không biết nhé, cô em là ca sĩ nổi tiếng một đêm hát vài bài là có cả trăm triệu ấy chứ.”
-“Em…nhưng em…em nói giỡn thôi…em và anh Đăng không có quan hệ gì cả…”
Bé đã sợ sun vòi rồi mà bác vẫn chưa tha, hùng hổ đứng dậy đập bàn tới rầm một phát, chỉ thẳng vào người đối diện quát lớn.
-“Rốt cuộc mày có chịu trả nợ hay không? Hay để đàn em của bà phải ra tay?”
Hôm đó có người khóc thảm thiết, quỳ lạy van nài đủ kiểu mới được tha. Hà đoán chắc chắn bé ấy lần sau nghe tới tên Đăng chắc chạy mất dép. Chị thấy bác Vân cười khẩy, nhìn qua thì tưởng là nụ cười đắc thắng, nhưng hơn ai hết, chị thấy có nét chua xót thoảng qua.
-“Em thấy bác khổ quá à, bác đã bao giờ nghĩ tới việc tìm niềm vui