Chị suy nghĩ, chị đắn đo.
Rốt cuộc chị chọn giữ lại tôn nghiêm cho chính mình, thở dài nhắm mắt. Chấp nhận tin tưởng anh, mà cớ sao, lòng chị bức bối?
Chín mươi bảy phút hai tám giây.
Mỗi ngày, cuộc nói chuyện của họ một dài.
Mỗi ngày, anh lại ngủ muộn đi một chút, phá đi quy tắc của chính bản thân mình.
Vợ nằm đây, đếm từng tích tắc. Chồng ngoài đó, không hiểu vui vẻ say đắm tới mức nào?
Anh vào, vừa đặt lưng xuống giường đã có tin nhắn tới. Có vẻ rất thú vị, ông xã cười thì phải, chị cảm nhận được.
-“Chồng vui gì vậy?”
-“Có người bạn vừa gửi cho mẩu truyện cười hay quá, vợ nghe không anh đọc?”
Hà gật đầu, anh Hậu đang hứng khởi định kể thì lại lập tức thay đổi thái độ.
-“Mà thôi đi, con người vợ nghiêm túc lắm, chỉ sợ lại chê anh bậy.”
-“Dạ, mai anh đưa con đi học hay em?”
-“Để anh đi, đợt này bận chơi ít với con quá. Chị Hến hình như tăng cân thì phải, em Sò thì hơi gầy.”
Chị khẽ mỉm cười, dù sao thì anh vẫn rất quan tâm tới hai bé đấy chứ, chỉ chút thay đổi nhỏ cũng nhận ra.
-“Vâng, Sò đợt vừa rồi bị tiêu chảy anh ạ, con bé cũng kén ăn nữa.”
Anh xoa đầu chị, ân cần bảo.
-“Vợ vất vả rồi, tháng sau anh nhận ít dự án hơn, dạo này vợ cũng sút cân thì phải?”
-“Đâu có, em vẫn thế.”
-“Ừ, nhưng anh thấy mặt hơi xanh…”
Có anh chồng hỏi han quan tâm mà tay vẫn soạn tin đều đều. Có chị vợ cũng chẳng biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao nữa? Giá kể khi chồng nói câu đó, ánh mắt chồng nhìn về phía này, chắc lòng vợ sẽ ấm lắm.
-“Ngủ sớm một chút kẻo mai lại mệt anh ạ.”
Chị nhỏ nhẹ quan tâm, chị nghe tiếng anh hỏi.
-“Em mất ngủ à? Có việc gì sao?”
-“Không ạ, chỉ là vài suy nghĩ vớ vẩn thôi.”
Anh khẽ chau mày rồi tắt máy, đoạn chui vào chăn cùng vợ. Bóng đèn ngủ lờ mờ, hai người nằm ngay cạnh nhau mà cảm giác xa lạ như cách cả nửa vòng trái đất.
Đôi lúc, chị cũng muốn như người ta, muốn tình cảm với anh nhà tiến triển hơn chút nữa. Chị tâm sự với em gái, dì ấy bảo chị hâm quá, việc gì phải đợi ông xã chủ động, chị cũng có thể tự ôm lấy anh mà.
Chị ậm ừ, mà chẳng hiểu sao lúc thấy thẹn thùng, lúc lại nghĩ không hợp quy củ, có khi bỏ qua hết mọi thứ thì lại sợ làm phiền tới giấc ngủ của anh. Vậy đó, có ai thấu được cảm giác của chị? Chăn ấm đệm êm, trên giường còn có một ông chồng cao mét tám ba, vậy mà vẫn thấy lạnh?
Nằm mãi tới bốn giờ sáng cũng chẳng thể ngủ được, chị đành lục đục trở dậy quét dọn nhà cửa, cái gì cần lau thì lau, cái gì cần chùi cần cọ thì làm cho sáng bóng mới thôi.
Nhiều khi có công có việc bận rộn chân tay, đầu óc cũng thảnh thơi hơn. Chị vào nhà tắm, chuẩn bị sẵn kem đánh răng và khăn mặt cho chồng. Anh sợ chị vất vả, thường bảo chị không phải cẩn thận thế, những việc nhỏ như này anh cũng làm được.
Nhưng anh nào có biết, chị không hề thấy nhọc, ngược lại còn rất hạnh phúc. Được chăm