Anh Thanh sợ chị Hà lo nên vội nhắn tin bảo yên tâm không sao đâu, thầy sẽ giải thích rõ với chồng em. Mẹ Sò vẫn còn sốt lại cộng thêm tác dụng của thuốc nên ngồi bần thần một lát rồi ngủ miết lúc nào không hay.
Thực ra sự việc cũng chẳng có gì, trái đất tròn con trai bác Vân học trường thầy Thanh, đôi ba câu chuyện thế nào mà lại lọt ra vụ anh Hậu và cô người yêu cũ. Thầy xót trò, lại còn tình cảm nên không kiềm được chủ động cầm tay chị khuyên nhủ động viên đôi lời.
Thế nào mà qua anh Hậu nhìn lại thành vợ mình gian gian díu díu. Thầy Thanh biết đáng nhẽ gia đình người ta đang bất hoà thì làm người lương thiện phải xông vào can ngăn. Nhưng mà càng nghĩ mà tức thay chị Hà, càng ngẫm càng thấy thằng này không xứng nên cũng vô liêm sỉ luôn một thể.
-“Chú hỏi cái gì mà hỏi? Chú nhìn thấy thế nào thì nó là như thế đó.”
Anh Hậu tức tái mặt, giận dữ túm cổ áo đối phương tra khảo.
-“Bao lâu rồi? Tôi hỏi các người được bao lâu rồi?”
-“Mười năm… hai mười năm…à không ba mươi năm. Chú đừng có tưởng chỉ mình chú với con Liên mới biết yêu đương thắm thiết nhé, bọn đây là thanh mai trúc mã quen nhau từ lúc còn cởi truồng cơ, chẳng qua vì hiểu nhầm nho nhỏ mà mới lạc mất nhau thôi.”
Có người chém gió thành bão, có người tức hộc máu.
Thì ra là vậy, quen nhau từ nhỏ.
Thanh mai trúc mã, ngọt ngào lãng mạn khác gì tiểu thuyết không hả? Nào là em với thầy không có gì cả, người em yêu là mình, nào là em chỉ hứa bừa động viên tinh thần thầy thôi.
Giả tạo.
Quá giả tạo.
Dù sao hai anh đều là đàn ông trưởng thành rồi nên hôm ấy không đến mức đánh nhau, nói chuyện rõ ràng xong rồi thì thôi. Bác Thanh lúc đầu hơi cắn rứt lương tâm nhưng sau càng nhìn ba Hến càng thấy thất vọng, vợ chồng chăn gối bao nhiêu năm trời còn không tin tưởng nhau thì giải thoát là cách tốt nhất.
Về phía anh Hậu, chỉ có vài hôm liên tiếp mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, thất vọng mệt mỏi chán chường chẳng còn biết đi đâu cả ngoài tìm tới chị Liên.
Cũng may còn có chị lúc nào cũng dang rộng vòng tay ra đón anh. Ba Hến mở tủ lấy chai rượu, vừa ngả lưng vào sofa vừa tu ồng ộc, mẹ Bi ôm gối ngồi bên cạnh, sau khi nghe người ấy trút hết muộn phiền mới nhỏ nhẹ tâm tình.
-“Em nói anh bao nhiêu lần rồi anh đâu có chịu nghe? Thấy mình ngốc chưa? Sừng trên đầu chắc dài cả mét rồi đó.”
-“Ừ, giờ anh mới biết anh ngu.”
-“Thôi đừng buồn, nhiều khi có những người quá xảo trá điêu ngoa chúng ta đâu có phòng bị được, đau một lần rồi thôi anh à.”
Ba Hến thở dài trăn trở.
-“Từ khi lấy vợ chưa bao giờ anh thất vọng như này, cố gắng vì gia đình vì vợ con nhưng những thứ nhận được lại đắng ngắt.”
-“Ôi dào, đời nhiều đứa trơ trẽn lắm. Nghe ông Thanh nói thế có khi trước khi anh và cái Hà lấy nhau nó chơi bời với ông ấy chán rồi cũng nên.”
Chị Liên tỏ vẻ sáng suốt kết luận, anh Hậu xua tay phủ nhận.
-“Không phải đâu, còn hay không anh là người rõ hơn ai hết.”
-“Úi trời, đàn ông các anh đúng là ngốc. Giờ dịch vụ hết rồi, mất cái đó vá lại dễ không ý mà. Thôi thì cứ coi như chưa là gì của nhau đi thì thời gian gần đây chắc chắn lên giường rồi nên con vợ anh nó mới mở mồm ra là đòi li dị như vậy chứ. Cái loại người gì mà đổi trắng thay đen, nó sợ mang tiếng mình ngoại tình nên đổ vấy cho chúng ta thôi. Người đâu mà sống quá bẩn luôn.”
Những gì mẹ Bi phân tích trùng khớp với suy nghĩ của ba Hến, quả thật càng ngẫm càng cay, từ nãy tới giờ nốc gần hết chai rượu rồi mà vẫn chưa hạ hoả nổi.
-“Anh tính bao giờ ly hôn?”
-“Con gái anh còn nhỏ quá…anh không muốn các bé phải xa mẹ…vợ nữa…vợ là vợ anh mà…nằm mơ anh cũng chẳng tưởng tượng được có ngày mình bị chơi một vố đau như thế…”
-“Nhưng tình hình cứ mãi như giờ thì biết tính sao? Thấy anh suốt ngày phải cầu cạnh con giẻ rách đấy em xót lắm, nghe em dứt luôn đi cho nhẹ nợ anh à.”
Mẹ Bi quả quyết, ba Hến mở thêm chai rượu nữa, từ từ rót vào ly. Cũng loại rượu này thỉnh thoảng đến bữa ăn bà xã hay rót cho một chút, nói rằng uống vào có lợi cho sức khoẻ, khi ấy thấy ngon miệng lắm mà, chẳng hiểu sao giờ đầu lưỡi chỉ thấy vị chan chát.
-“Anh không biết vì sao anh lại hèn đến thế nữa? Có cảm giác gì đó cồn cào bức bối lắm. Ngày xưa cô ấy theo anh khổ cực vất vả, nghĩ đền bù như nào cũng không đủ. Anh đã mua mảnh đất ở ven hồ rồi đấy chứ, định âm thầm xây biệt thự rồi bất ngờ tặng bà xã nhân dịp kỉ niệm mười năm ngày cưới. Rồi còn bao nhiêu kế hoạch dự định cho tương lai bỗng chốc xa vời quá…”
Trong lòng chị Liên thấy hơi khó chịu, nhưng chị vẫn cố mỉm cười rồi vòng tay qua xoa xoa lưng người ta an ủi.
-“Đó là cái cảm giác thân quen anh à, sống với con chó lâu ngày mình còn có cảm tình nữa là một con người? Nhưng chả nhẽ chó nó không cần anh nữa anh quỵ luỵ theo nó liệu có đáng không? Nghe em này, ly hôn đôi khi không phải là nghiệt ngã, mà nó là sự giải thoát tốt đẹp nhất cho những kẻ khốn khổ đi tìm hạnh phúc mới. Hà muốn chấm dứt với anh nghĩa là nó chọn thầy Thanh của nó rồi, anh cũng đâu có yêu Hà mà đôi bên phải giày vò nhau như vậy?”
-“Em không hiểu được đâu…Hến Sò…”
-“Hến Sò thì sao? Còn có em mà? Em yêu anh, em cũng sẽ thương Hến Sò như con ruột. Thậm chí còn hơn rất nhiều lần bởi vì em thích con gái mà. Hai bé đáng yêu lắm, nhiều khi em mới gặp tụi nhỏ thôi mà về nhà đã thấy nhớ phát điên.”
Anh Hậu chợt cười, Liên hơi nóng tính nhưng quả thật là người phụ nữ nhân hậu tốt bụng hiếm có. Mà hai cục bông nhỏ của anh dễ thương thật cơ, đêm nào đi công tác xa ba cũng phải gọi về nhà nói chuyện với các nàng mới thấy thoải mái.
-“Em có thể làm vợ anh, làm mẹ ba con, em sẽ chăm sóc thật tốt cho tụi nhóc. Nếu anh muốn em có thể đẻ thêm cho anh đủ một đội bóng nữa, rồi chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc.”
Ba Hến trầm ngâm không nói gì, mẹ Bi nghĩ lại chuyện cũ mà xúc động, nước mắt giàn giụa.
-“Có khi nào anh nhớ tới đứa nhỏ đáng thương chưa kịp chào đời của chúng ta? Có khi nào anh nhớ thuở sinh viên ngọt ngào, những