Hayer lục túi và hỏi Ato, thủ lĩnh của các chiến binh Kawat đang chiến đấu cùng với các Hiệp sĩ."Anh có thuốc là không?"“Tại sao lần nào cũng cần thuốc của tôi vậy?”Trong khi phàn nàn, Ato đưa cho anh một điếu thuốc và bật lửa, nói:“Ngay cả tôi, người sống lâu hơn anh rất nhiều, cũng khó có thể nhớ được trăng tròn.
Tôi luôn nhìn vào mặt trăng kém tròn hơn một chút.
Đây không phải là lần đầu tiên trăng tròn xuất hiện ở Luwan sau cái chết của vị vua quá cố sao?”“Đây là lần đầu tiên.”“Thực tế là bây giờ trăng tròn đã sáng có nghĩa là một vị vua mới đã xuất hiện ở đâu đó trong Luwan.”Ato nói vậy trong khi nhìn Hayer.
Ato cũng không coi mình là người Luwan như bất kỳ người Kawat nào khác, nhưng anh tin chắc rằng mình sẽ thay đổi quyết định nếu Hayer trở thành vua.
Hayer bật cười khi nghe thấy sự phấn khích mà Ato giấu trong giọng nói của mình.“Tôi cho là vậy.”“A, sao ngươi trả lời thờ ơ như vậy chứ? Phải, có lẽ đội trưởng không mang dòng máu của nhà vua.
Nhưng chẳng phải hoàng hậu đã sinh ra ngươi sao?”“Ngay cả khi tôi là con ruột của cha tôi, tôi vẫn có một người anh trai.
Làm sao tôi có thể thèm muốn ngai vàng khi kẻ thù tồn tại?”Eswa, người mà anh lớn lên với niềm tin rằng ông là cha của mình, có một cảm giác rất tự ti về dòng máu của Hayer.
Khi linh cảm đứa con trai thứ hai không phải con ruột của mình, mặc cảm trong ông càng mạnh mẽ và ông muốn tìm và giết Hayer ngay lập tức.
Nếu một ngày nào đó, một nhà hiền triết từ một quốc gia khác đến và tiết lộ sự thật, rõ ràng nhà vua sẽ lấy đi mọi thứ của Hayer và xử tử anh ta bất cứ lúc nào.
Cả Hiệp sĩ và Kawats đều nghĩ rằng việc Hayer không tham lam ngai vàng là do dòng dõi của anh ta.
Tất cả bọn họ đều thấy thú vị hơn khi ngắm nhìn Hayer so với trăng tròn.
Như thể dòng sữa trắng đã cứng lại, đôi mắt đầu tiên hướng đến làn da sạch sẽ và cơ thể khỏe mạnh và xinh đẹp, và khi anh ta ngậm miệng lại, đôi mắt hướng đến khuôn mặt thanh tú và trang nghiêm của anh ta.
Hayer nhìn lên mặt trăng và cảm động trước tấm lòng của những người mong đợi anh trở thành vua, và hỏi Dylan, người đang nắm chặt tay để cố kìm nước mắt.“Nhóc, lần cuối cùng trăng tròn là 25 năm trước phải không?”"…Tôi không biết."Hayer cười thầm trước câu trả lời cộc lốc, rồi nhìn lên mặt trăng một cách bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác ở đây.
Sau đó, người giúp việc chạy đến với chiếc áo khoác của anh ta.“Augh, bây giờ là tháng giêng đó thưa ngài, tháng giêng!”"Ah cảm ơn bạn."Hayer không lạnh lắm, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cuộn mình trong chiếc áo khoác vì những người hầu và cấp dưới của anh trông rất lo lắng.Nhận ra ý muốn uống rượu của anh, Hayer rót rượu vào cốc mà Ato mang đến và nói.“Mặt trăng đó là của đội trưởng.
Để rồi xem.
Nhất định sẽ như vậy.”Anh ta chắc chắn như vậy, và Hayer đưa cốc nước lên miệng một lần nữa và nhìn lên bầu trời mà không trả lời.
Trăng rằm trắng lạnh huyền bí.
Hayer, người đang ngắm trăng như thế, đi thẳng đến chuồng ngựa.
Dylan hỏi khi chạy với chiếc yên trên tay."Ngài đi đâu vậy?"“Đến gia đình Asheri.”“C-cái gì ngài đến đó ư… Ahhh!”Khuôn mặt của Dylan sáng lên."Ngài sẽ được điều trị!""Đúng."Việc trăng tròn mọc lên có nghĩa là một người sẽ trở thành vua đã xuất hiện.
Hayer nhìn thấy mặt trăng và thấy hy vọng rằng mình có thể trở thành vua.
Dylan tin như vậy.
Dylan nhảy lên hào hứng và nói.“Đây là một dấu hiệu.
Tôi dám chắc chắn có cách!”"Tôi sẽ trở lại sớm.""Vâng! Thưa đội trưởng!"Trong khi Dylan đang trả lời, Hayer ngay lập tức tăng tốc và con ngựa của anh ta bắt đầu phi nước đại.
Dylan vẫy tay và hét lên với Hayer, người đang rời đi.“Mua cho tôi thứ gì đó ngon đó!”Như thể Hayer có thể nghe thấy lời nói của đứa trẻ, và chỉ cần nhìn vào lưng anh ấy từ xa, cậu có thể cảm thấy Hayer phá lên cười.* * *Ngay khi Iris rơi xuống lơp băng vỡ, cô ấy đã cố gắng tỉnh lại.
Cô biết mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cô ngất đi ở đây.
Ban đầu, cô lớn lên trong một tu viện rất lạnh và không có hệ thống sưởi, và ký ức về cái lạnh khắc nghiệt mà cô trải qua trên đường đến Cổng Bắc đã ảnh hưởng đến cơ thể cô.
Cô lấy tay che đầu để không bị sóng cuốn ra xa nên hai cánh tay bầm tím, chảy máu khắp người.
Chẳng mấy chốc cô đã đến bờ biển.
Thật hữu ích khi cô ấy đã tập nín thở trong một tuần và tăng khả năng hô hấp.
Tuy nhiên, cô ấy đang hụt hơi, nên tâm trí cô ấy đang ngày vàng lờ mờ.
Với cơn gió thổi