Trời mưa to suốt ngày, anh thường lao vào mưa thật nhanh dù đã bôi thuốc.
Sau khi Iris thoa thuốc, Hayer nhấp một ngụm đồ uống của mình và đưa cho Iris.
Iris nhấp một ngụm đồ uống yêu thích của Hayer và nói với anh ấy."Tôi chỉ cảm thấy hiếu kì với thứ này thôi."Cô ấy cảm thấy như anh ấy phải uống say, để anh ấy có thể bỏ qua buổi tập luyện sáng sớm ngày mai và ngủ một giấc dài khoảng chín tiếng.
Anh ấy là một người ngủ rất lẹ.
Cô không biết liệu nó có như thế này trước khi anh nhìn thấy những con quái vật hung hãn hay một thói quen mới.
Điều rõ ràng là anh ấy luôn trông như đang bị thứ gì đó truy đuổi.
Hayer không thể từ chối đồ uống mà một người phụ nữ đưa cho anh ta, và lần lượt nốc cạn ly rượu mạnh khi cô ấy rót.
Iris mỉm cười mà không nhận ra."Anh rất yếu trước phụ nữ.""Còn cô thật vô tâm với đàn ông."Iris khẽ cười trước lời than thở của anh.
Nó đủ mạnh để khiến cả một con quái vật to lớn cũng phải gục ngã.
Iris cũng đã quen với rượu mạnh, nhưng loại rượu mạnh này rất khó uống nếu không pha với nước.
Khi cô ấy tiếp tục rót rượu như vậy, Hayer nhanh chóng say và bấu chặt vào bàn, cảm thấy chóng mặt.“…Một người phụ nữ mà tôi không hiểu nổi.”"Đội trưởng."Iris đưa cho anh một ly khác.
Hayer nói, nhận lại chiếc ly.“Tôi hiểu tại sao bạn tức giận vì chết là giấc mơ của tôi.”"Cái gì?""Tôi đã muốn tự sát, nhưng tôi sợ mình không thể làm được."Anh ta càu nhàu và uống cạn ly Iris đã đưa cho anh ta.
Iris nghĩ rằng Hayer càng say bao nhiêu thì cảm giác tinh nghịch độc đáo của anh ta càng rõ bấy nhiêu.
Giọng anh dần trầm xuống, không còn âm điệu nào khiến người đối diện dễ chịu hơn.
Nhưng Iris không ghét cách anh ấy say.
Cũng chính là thân thể của anh ung dung đứng ở trước mắt nàng.
Anh ấy có lẽ sẽ trông như vậy nếu có bất kỳ người phụ nữ nào khác không phải là cô ấy, nhưng điều đó không tệ vì cô ấy là người đang ở đây lúc này.“Vậy đi ngủ đi.”"Chúc ngủ ngon."Hayer mời cô đi với vẻ lịch sự còn sót lại trong người và đi ngủ.
Iris, người chuẩn bị rời khỏi phòng, dừng lại, rồi trở lại giường và ngồi xuống.
Iris nâng cánh tay của Hayer, người đang vô thức cau mày.
Và giống như khi anh ấy chia sẻ nước hoa, anh ấy nhẹ nhàng xoa cổ tay của họ và sau đó cô ấy nói."Đừng làm thế này."“……”"Không ngủ được thì phiền lắm."Cô ấy nói vậy, và khi cô ấy đứng dậy rời khỏi phòng, Hayer nắm lấy cánh tay Iris.
Iris quay lại nhìn anh.
Tay của Hayer không còn sức lực, nhưng đủ để cô ấy không rút cánh tay ra.
Hayer kéo cô về phía mình.
Khi Iris ngoan ngoãn tiến về phía anh, Hayer cuối cùng cũng tỉnh táo lại và mở miệng."Tại sao cô không đánh tôi vì đã quá trớn?"“……”Chỉ sau đó Iris mới tỉnh lại bởi giọng nói của anh không hề có tiếng cười.
Cô cố rút tay ra, nhưng Hayer không buông.
Hoặc có thể anh không nhận thấy cô đang cố rút nó ra.
Vì vậy, cô phải bảo anh buông ra, nhưng miệng cô không mở.
Iris ước gì anh ấy đã kéo cô ấy thêm một chút nữa.
Giọng nói của cấp dưới đã nghe thấy bên ngoài."Đội trưởng!"Iris tỏ vẻ xấu hổ trước tiếng gọi."Anh ấy say rồi."“Không sao đâu.
Chỉ là người đưa tin đang ở đây thôi.”Sau khi đứng dậy với câu trả lời đó, anh ta phá lên cười vì chóng mặt."Lâu lắm rồi tôi mới say như vậy."“Anh đã bao giờ say như vậy chưa?”Hayer trả lời với một nụ cười và mở cửa.
Khi người đưa tin nhận thấy Hayer, người đang say rượu, và Iris, người đang ở cùng anh ta trong phòng, anh ta ngập ngừng lùi lại.“X-xin lỗi.
Tôi đang vội… Ồ, vậy thì ngày mai, tôi sẽ đưa.
K-không.
Đây là việc khẩn cấp.”Người đưa tin đang nói lắp bắp, rồi nhắm chặt mắt lại và chìa ra một lá thư cho Hayer.
Hayer, nhận ra đó là bức thư của mẹ mình, đứng yên.
Anh mở bức thư với một tiếng thở dài."Con trai yêu dấu của ta, Hayer LeposAnh trai của con đang rất tức giận, vậy con nên xử lý như nào?Hãy nhanh chóng và trả lại người yêu của anh traiChúng ta là tội nhân"“Chúng ta là tội nhân.”Hayer đã nghe điều đó từ mẹ mình rất nhiều lần.
Vì vậy, anh đã sống rất nhiều ngày thơ ấu của mình để xin lỗi.
Anh ta đã bất cẩn vò nát tấm vải cứng trên đó viết bức thư.
Có vẻ như cơn say của anh ta đã tăng lên.
Hayer ra hiệu cho người đưa tin đi.
Iris, người đang quan sát từ bên cạnh, hỏi.“Thư gì vậy?”“Đây là một lá thư từ Nữ hoàng Bệ hạ.
Bà ấy đang yêu cầu tôi trả lại cô cho anh trai tôi, như thể cô ấy nghĩ rằng tôi đã đánh cắp người yêu của anh ấy.”Anh nói rồi nằm vật ra giường như không còn đủ sức để quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa.
Anh vùi mặt vào gối và lẩm bẩm."Cô có mong đợi điều đó?""Cái gì?"“Rằng tôi sẽ nhận được một lá thư sẽ khiến tôi chán nản.
Mẹ tôi là một người rất buồn… và nó dễ lây lan.
Tôi thậm chí không có thời gian để chán nản vì uống quá nhiều…”Anh lẩm bẩm rồi nhắm mắt mặc kệ họ, không từ chối.
Iris tiếp tục hỏi."Sựu buồn rầu này có thể truyền sang cả anh ư?"“……”"Hayer?"Có lẽ anh ấy đã uống quá nhiều nên Hayer ngủ thiếp