Tối đó Hiển Sướng nán lại phòng Thải Châu rất khuya, cơm nước xong xuôi lại uống trà ăn bánh, hai người chơi với nhau một ván cờ vây, bất tri bất giác đêm đã sâu tự bao giờ. Tiểu vương gia che miệng ngáp một cái, đứng dậy nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.” Chàng nói đoạn định đi, Thải Châu ngồi tại chỗ, không giữ lại cũng không đứng dậy đưa tiễn, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hiển Sướng đã ra tới cửa, thu chân lại, quay đầu nhìn Thải Châu, trên mặt hốt nhiên mang chút vẻ hổ thẹn chưa từng thấy, chỉ một chút xíu, nhưng chàng thực sự cảm thấy có lỗi, tìm một cái cớ nói: “Ta bị cay mũi, có lẽ là cảm lạnh rồi, ở lại đây qua đêm không tốt cho nàng lắm.”
Thải Châu đứng lên, ôm lò sưởi tay của mình đưa cho Hiển Sướng, tách mười ngón tay chàng ra rồi lại khép từng ngón từng ngón vào, ngước mắt nói: “Vương gia phải lo liệu gia nghiệp, chăm nom cho già trẻ cả một nhà mà chẳng chú ý chăm sóc sức khỏe cho mình gì cả.”
Hiển Sướng cười cười, không nói gì.
“Chiều qua thiếp nhận được thư của em trai, hiện giờ nó đang ở Sơn Tây khai thác buôn bán mỏ than đá, vừa mới đến nên chưa ổn định được, ở trong căn nhà cũ a ngõa thiếp mới mua năm ngoái, đến bếp lò cũng không có. Đi chưa được bao lâu, nó và em dâu đã lăn đùng ra ốm, cả hai cùng bị bệnh, phát sốt ho khan uống thuốc, đứa này xoa tay cho đứa kia, đứa này ủ chân cho đứa kia… Vương gia,” Cô ngẩng đầu lên, mắt long lanh lệ, “Vương gia thương thiếp, sợ thiếp trở thành người vợ cùng đau cùng ốm với ngài, phải không?”
Hiển Sướng không nói được nên lời, thấy cô gái này tóc đen như mây, mặt hồng đẹp đẽ, tuổi xuân đang thịnh mà mặt mày lại đau khổ sầu bi thì nảy lòng thương tiếc như một lẽ tự nhiên, khoác tay lên vai cô, nói: “Nhớ nhà à?”
Thải Châu nước mắt tràn mi, cầm tay chàng áp lên mặt mình: “Nơi này, nơi này của vương gia không phải nhà thiếp sao?”
Câu này chợt khiến Hiển Sướng nhớ tới lời của ngạch nương mình. Mấy tháng trước lúc chàng mang Minh Nguyệt trở về, phúc tấn không tức không nóng, chỉ chờ con trai mình bớt giận rồi nói với chàng: “Trong mắt con chỉ có một mình mình, chỉ có cô bé kia, con có biết những người khác đều trông cậy vào con không? Con chịu lo liệu cho bao nhiêu người trong cái nhà này chứ?”
Chàng vốn định quay về phòng mình nghỉ ngơi nhưng Thải Châu khóc lóc kể lể lúc này lại nhắc nhở chàng rằng chàng là chồng cô. Chàng thu bước chân lại, xoay người trở về phòng, vừa tháo đồng hồ đeo tay vừa nói: “Giúp ta nấu bát canh gừng, đuổi khí lạnh.”
Thải Châu lau nước mắt phân phó a hoàn đi làm, bản thân thì hầu tiểu vương gia tắm rửa thay quần áo. Chuyện trên giường trong đêm không âu yếm cũng chẳng nhiệt tình, đến cả chút mới mẻ của thuở ban đầu cũng không có. Nhưng được vậy là tốt lắm rồi, Thải Châu nghĩ thầm, bất kể thế nào, họ cũng là vợ chồng, bất kể thế nào, chuyện trước đây cô sắp đặt muốn đuổi Minh Nguyệt đi cũng đã được Hiển Sướng từ từ tha thứ… Mình đúng là hèn mọn.
Tuy nhiên không bao lâu sau, Thải Châu nhận được thư của em trai từ Sơn Tây. Trong thư cảm ơn cô và anh rể đã hào phóng hỗ trợ đúng lúc, việc buôn bán của y bây giờ đã có khởi sắc, còn có khách hàng lớn trước nay chưa từng liên hệ tìm tới cửa, sau này tình trạng khá lên rồi, nhất định sẽ dẫn cả nhà tới Phụng Thiên đến cửa bái tạ… Thải Châu đọc thư mà kinh ngạc, nhìn ra ngoài, Hiển Sướng đang dẫn theo hai tên gia đinh quây chiếu cói giữ ấm cho cây mai vàng ngoài sân. Cái mũi cao của chàng bị cóng lạnh đến đỏ bừng, tay không đeo găng, đầu ngón tay tím tái, nom cả người có phần khôi hài. Lại qua mấy ngày nữa, mai vàng nở hoa, thơm nức nhà nức cửa, Thải Châu nghĩ, người này chẳng bao giờ nói năng gì, nhưng lúc nào cũng có cách làm được.
Trước tân niên, chuyện vui lớn nhất trong vương phủ là Thải Châu hoài thai. Hơn chín tháng sau, đứa trẻ ra đời. Tiếng khóc to rõ ràng như một cậu bé ấy nhưng lại là một cách cách. Phúc tấn không tiện nói là có thất vọng hay không nhưng Thải Châu thì thật sự thất vọng. Cô muốn một bé trai, muốn một đứa con trai hơn bất kì ai khác, một đứa con trai khôi ngô sáng láng như tiểu vương gia. Nhưng thứ cô có được lại là một bé gái đỏ hỏn. Có điều, đứa con gái này lại được tiểu vương gia yêu thích vô cùng. Chàng ôm nó ngắm nghía suốt một, hai canh giờ vẫn không ngắm đủ, cũng là chàng phát hiện ra đầu tiên trên gáy cô bé có một nốt ruồi son. Hiển Sướng cười hỉ hả: “Đứa nhỏ này có cát tướng, sau này sẽ làm nên nghiệp lớn!” Thải Châu cố ý nói: “Con gái thì làm được cái nghiệp gì?” Hiển Sướng đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô: “Nói ngớ ngẩn!”
Lại một mùa thu, Hiển Sướng đang ở nhà đọc báo, đầy tớ dẫn một nữ sinh hoảng loạn luống cuống vào, Hiển Sướng nhận ra đó là bạn học của Minh Nguyệt ở trường. Cô bé vừa thấy chàng đã òa một tiếng bật khóc: “Chú, chú, Minh Nguyệt bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Sau khi vết thương bị chậu hoa rơi trúng của Minh Nguyệt khỏi hẳn, nàng đã nhanh chóng quay lại trường học. Đỉnh đầu nàng cuối cùng lưu lại một vết sẹo nhỏ hẹp dài, may là tóc dày nên che đi được, không dùng tay vạch ra sẽ không nhìn thấy. Người có thể động thủ vạch tóc nàng xem sẹo chỉ có một, chính là Hiển Sướng. Chàng còn vừa vạch vừa trêu chọc nàng: “Em biết cái này gọi là gì không?”
“Gọi là gì?”
“Mở cửa sổ mái.”
“Nghe không hiểu.”
“Sau này em sẽ thông minh hơn lúc trước, không còn đần độn nữa.”
Nàng ngồi dậy khỏi lòng chàng: “Anh mới đần ấy.”
Câu nói ấy của tiểu vương gia có lý, kể từ khi mở cái cửa sổ trên mái nhà này, tinh thần Minh Nguyệt dường như thực sự sáng láng hơn hẳn. Thành tích học tập của nàng vốn chỉ trên trung bình, vậy mà mấy kỳ thi tiếp đó lại đều nằm trong nhóm đứng đầu cả lớp, toán và ngoại ngữ cực kì tốt. Tính tình cũng hoạt bát cởi mở hơn xưa, thích ra ngoài tụ họp với bạn bè. Nàng vốn hiền lành, nói năng cư xử chưa từng làm người khác cảm thấy khó chịu, tiền tiêu