“Lời ta dạy em nói không sai.”
“Hai con đường cho hắn chọn, là chính hắn chọn con đường thứ hai.”
“Ta không cầu xin hắn. Người cầu hắn cũng không phải ta. Ơn nghĩa này đừng có tính lên đầu chúng ta.”
“Nam Nhất là bạn thân của em, là ân nhân của chúng ta, cứu cô ấy là chuyện ta không thể thoái thác, ta cũng không nuốt lời, ta đã làm xong rồi, không phải sao? Em lại bảo ta tiện tay cứu cả người Nhật kia ra?”
“Minh Nguyệt, trước đây nha môn là do nhà ta mở, giờ không phải nữa rồi. Em phải biết rõ hơn ta chứ?”
“Không có thương lượng. Không cần nói nữa.”
“Nếu hắn may mắn, quân cảnh bắt được kẻ cướp, lấy lại được tiền của thì không đến vài ngày nữa sẽ thả hắn ra thôi.”
“Nếu hắn không may mắn, bị nhốt dăm ba năm cũng là chuyện thường tình. Trông hắn sức khỏe cũng không tệ, không đến mức chết trong tù đâu. Ta cảm thấy chuyện này em khỏi phải lo lắng, quân phiệt đối đãi với người Nhật luôn rất khách khí…”
“Em nhìn ta như vậy làm gì? Ánh mắt này của em là có ý gì?”
Minh Nguyệt nài nỉ mấy ngày, thái độ của Hiển Sướng rất ngoan cố, không động lòng chút nào. Nàng suy đi nghĩ lại, lúc này mới dần hiểu ra tình huống: Nói Hiển Sướng nghĩ cách, xây dựng cục diện cứu Nam Nhất, không bằng nói chàng nương theo đà tiến triển, gài bẫy Azuma Shuji nhập cuộc thì đúng hơn. Con mồi chính là Uông Minh Nguyệt nàng!
Chàng vươn tay nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng: “Em đang nghĩ, là ta bài bố cục diện, là ta muốn hại người, đúng không? Đừng trách ta, Minh Nguyệt, tên này, ta ngứa mắt hắn từ lâu rồi. Nguyên nhân là gì, em có thể hỏi Nam Nhất, nhưng chỉ sợ cô ấy cũng chẳng tỏ tường bằng chính em.” Chàng nói rồi cười rộ lên: “Hai người đã sớm quen biết, không phải sao? Ta không cần phải phái người điều tra, nếu ta không nhìn ra thì thật uổng ta quen biết em nhiều năm như vậy. Ta đã cho em cơ hội, nhưng em không chịu nói thật, kết quả là làm hại hắn cũng mất đi cơ hội. Em đúng là có lỗi với hắn thật đấy, nhưng cũng chẳng sao. Một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu…”
Lúc ấy, Minh Nguyệt vẫn đang giữ nguyên tư thế thỉnh cầu hèn mọn: Nửa quỳ trên mép sập, khẽ khàng kéo nhẹ một góc áo chàng, ngửa đầu lên nhìn chàng. Lời chàng nói, nàng nghe vào một nửa, bỏ ngoài tai một nửa, nàng chăm chú hết sức nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của chàng, đáng tiếc cho một gương mặt trẻ trung đẹp đẽ đến vậy, tâm tư chàng thâm độc đến nhường nào? Rốt cuộc chàng có bao nhiêu cõi lòng?
Mãi lâu sau, nàng cuối cùng cũng buông tay, xoay người, tìm giày trên đất, thò chân xuống dưới sập, xây lưng về phía chàng thẫn thờ một lúc, nói: “Azuma Shuji là anh trai của bạn học, từng gặp một lần ở Nhật Bản, đối xử với em rất khách khí. Gặp lại trên chuyến tàu từ Đại Liên về Phụng Thiên, em cho anh ấy địa chỉ nơi này, muốn mời anh ấy đến làm khách.”
“Vương gia trách em vì sao không nói rõ ràng mọi chuyện, em cũng từng tự hỏi câu hỏi này.”
“Bởi vì em sợ vương gia. Sợ ngài tức giận, sợ ngài gây phiền phức cho người ta.”
“Hiện giờ có vẻ như đều tại em sai cả, không bằng sớm nói ra cho rồi.”
Nàng không nghe thấy chàng đáp lời, bèn quay đầu lại nhìn: “Nếu vương gia là vì cảm thấy em giấu giếm dối lừa mà không chịu cứu Azuma Shuji, giờ em đã nói thật rồi, ngài có thể đồng ý giúp đỡ không?”
“Ừm…” Hiển Sướng ra chiều suy nghĩ rồi lắc đầu, kiên quyết nói, “Không, vẫn không.”
Chàng muốn nói, Minh Nguyệt, em có nói thật cũng vô dụng, đây không phải chuyện của một cá nhân. Chàng còn chưa nói ra khỏi miệng, Minh Nguyệt đã đi giày vào, chỉ để lại cho chàng một bóng lưng gầy yếu lạnh lùng. Hiển Sướng ngồi dậy, muốn gọi nàng, cuối cùng lại nuốt ngược tiếng “Này” vào bụng, cười lạnh rồi tựa người trở lại sập, đọc tiếp thiên “Toàn cô” cuốn “Tử bất ngữ” trong tay. Tích rằng huyện lệnh bắt được một đôi nam nữ thông dâm, sau đó lôi nam ra đánh chết, nữ bán cho quan. Hiển Sướng bỏ sách xuống, tin chắc rằng Uông Minh Nguyệt là một con ngốc, nhưng tuyệt đối không có lá gan ấy. Nghĩ đến “lá gan”, lại nghĩ tới lời nàng vừa rồi nói mình sợ chàng, chàng tự vấn lại, trước nay đối với nàng vẫn luôn vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng săn sóc, bao nhiêu kiên nhẫn đều trút hết vào cô gái này rồi, sao nàng lại vẫn sợ chàng chứ? Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, càng nghĩ càng thấy cáu, chỉ mình em biết bỏ bóng lưng lại, còn ta không có chân đúng không? Lập tức lăn xuống sập, đi giày, choàng áo, đẩy cửa bỏ đi.
Qua vài ngày, Đàm Phương cũng không quá rõ ràng vì sao mình lại sống sót ra được khỏi ngục sâu. Hắn nhìn những vết thương dần đóng vảy trên người, cảm thấy nghiêm hình bức cung mấy hôm trước cứ như một giấc mộng. Quân cảnh và thám tử đã cắn đúng hắn, thủ đoạn gì cũng đem hết ra, muốn cạy miệng hắn, Đàm Phương sít sao chối bỏ: Có biết cô gái đó, thường tới chỗ tôi mua hạt phỉ, chuyện ngân hàng không biết, là một người dân lành, buôn bán thổ sản núi. Quan lớn các ông nếu muốn thì cứ lấy mạng tôi đi, nhưng có chết tôi cũng thật sự là một oan hồn, oan hồn đều sẽ đòi mạng đấy! Tiền ở đâu, tiền gì cơ? Đi mà hỏi mẹ các ông ấy!
Hắn bị mang tới căn phòng kia, không ngờ đám quân cảnh lại ra tay như vậy: Tìm một người Nhật tới chỉ chứng và xác nhận.
Người Nhật đó biết hắn, đối mặt liếc mắt là rõ ngay.
Đây là lần thứ ba họ gặp nhau.
Lần đầu tiên là ở rạp hát, Nam Nhất đặt tay lên tay anh ta, họ cùng nhau ra cửa.
Lần thứ hai là ở trước cửa công ty cất giữ bản thiết kế kiến trúc ngân hàng, người Nhật này muốn vào trong, huynh đệ trộm đồ đang định chuồn từ trong ra ngoài, Đàm Phương mạo hiểm đi tới bắt chuyện anh ta hỏi đường, khoảnh khắc khi người này xoay người, huynh đệ bên trong có thể thoát thân. Bức tranh trong tay quân cảnh chín phần mười là được vẽ dựa trên căn cứ từ lời khai của anh ta.
Người Nhật nhận ra hắn. Chỉ qua