“Đây là một bài hát, có lời, em từng nghe chưa?”
Minh Nguyệt ngồi thẳng dậy, thấy rõ được là Azuma Shuji, lại cũng chẳng mấy kinh ngạc, mỉm cười: “Không biết chúng ta nghe có phải cùng một bài hay không.”
“Vùng vẫy bao lần chỉ để truy tìm hương thơm người. Gai nhọn của người, mỗi cái đều đem bao thương tích cho ta… Vốn là một bài thơ cổ của Bulgaria, được người Anh phổ nhạc, tên là ‘Hoa hồng’.” Azuma Shuji chậm rãi đọc bằng tiếng Nhật.
“Hồi trung học, thầy giáo tiếng Anh từng dạy bản thơ.” Minh Nguyệt nói, “Lúc đó em rất thích, các bạn học còn học hát nữa.”
Shuji chìa tay phải ra: “Bài này nhịp chậm bốn bước, có bằng lòng cùng nhảy một điệu không?”
Minh Nguyệt đồng ý, đưa tay cho anh. Shuji dẫn nàng vào sàn nhảy, hai người ôm nhau khiêu vũ trong sự dìu dắt của tiếng nhạc.
Cảnh tượng này xảy ra vào đầu xuân năm 1926 ở thành phố Phụng Thiên.
Lòng tham và dục vọng của một quốc gia đối với một quốc gia khác còn chưa biểu hiện quá rõ ràng, chiến tranh vẫn chỉ đang được ấp ủ trong đầu các quân nhân và thương nhân, cục diện thực tế vẫn được duy trì tương đối chậm rãi và bình tĩnh.
Một ký giả tới phỏng vấn chụp được ảnh một cặp nam nữ trẻ tuổi ôm nhau cùng khiêu vũ, hôm sau đăng lên chuyên mục về cuộc sống thành thị của báo chiều. Trong hình, gương mặt của họ khá mơ hồ, nhưng từ đường nét sườn mặt và tư thế cơ thể có thể thấy được họ đều đang trong độ tuổi hoa, ngoại hình đoan trang mỹ lệ. Thân mình người đàn ông hơi nghiêng về phía trước, cô gái thoáng ngửa ra sau, điều này khéo léo thể hiện mối quan hệ cảm mến và được cảm mến tồn tại giữa họ.
Chuyện này cách ngày nay đã tám mươi lăm năm.
Tác giả viết câu chuyện chỉ có thể xem bức ảnh này trong tài liệu sao chụp báo chí cũ ở thư viện thành phố Thẩm Dương. Nó chỉ to cỡ nửa bàn tay, được máy chiếu phóng to thành kích cỡ bằng nửa mặt bàn trên màn chiếu trắng, có thể nhìn thấy những nếp nhăn xù xì và những điểm ố vàng trên trang giấy.
Chênh chếch đối diện tôi là một cụ già đeo kính lão, trong tay cầm kính lúp, đang xem một cuốn tạp chí những năm 70. Thư viện sáng thứ Bảy rất vắng vẻ, trong phòng đọc chỉ có tôi và cụ già này.
Tôi hơi nhức đầu, tối hôm trước đi hộp đêm với hai cô bạn độc thân, một trong hai người vừa qua sinh nhật hai mươi tám, chúng tôi dự định phải ăn mừng một bữa hăng hết nấc, vừa vào đã gọi mười lăm ly cocktail rượu mạnh, ly rượu tinh xảo treo ngược trên dàn giá chạm rỗng, chia ô 3×5, chất lỏng màu sắc tươi tắn xán lạn, hệt như cuộc sống về đêm của thành phố này.
Trên sàn nhảy của hộp đêm năm 2011, chúng ta không thể nghe thấy giai điệu bài dân ca châu Âu diễn tấu bằng vi-ô-lông. Đàn ông và phụ nữ ôm tay nhau khiêu vũ, thân thể lễ phép cách ra một khoảng lại càng không thể nhìn thấy. Ca sĩ hát tối đó là một cô gái da đen và ban nhạc ba người của cô ấy, cùng diễn là hai cô nàng múa quanh một cái cột trên bục cao, nhịp trống có thể rung động cả trái tim của một người không thích rượu. Trong sàn nhảy, trai gái thân mật ôm lấy nhau, những tiếp xúc và cọ sát cơ thể cách lớp trang phục cũng đem lại được một khoái cảm kỳ diệu, nhất là khi đa số bọn họ đều chỉ mới quen, thậm chí là người xa lạ, quay đầu đi là chẳng gặp lại nhau nữa.
Nhạc êm rượu ngon, hát hay múa đẹp là phương thức theo đuổi ái tình quá xưa cũ, cao quý lãng mạn nhưng đã lỗi thời.
Tôi vẫn đang xem tấm ảnh ấy, thầm nghĩ nếu bỏ đi những yếu tố thời đại và chính trị, nếu tôi là cô gái trong câu chuyện này, tôi cũng sẽ yêu người đàn ông này hơn một chút. Dịu dàng sẽ khiến một người đàn ông trở nên gợi cảm không gì sánh bằng, huống chi, từ nhỏ nàng đã khuyết thiếu và mong mỏi được người ta đối xử dịu dàng.
Tiếng nhạc ngừng. Họ buông tay. Nữ chủ nhân Ikenaka Noji tiến lại hỏi: “Shuji-kun quen Minh Nguyệt tiểu thư à?”
Shuji gật đầu.
Minh Nguyệt nói: “Lần trước đã nói với anh rồi, em muốn tìm một công việc, giờ đã tìm được, em dạy tiếng Trung ở trường tiểu học Nhật kiều.”
“Bao lâu rồi?”
“Gần một tháng.”
“Minh Nguyệt tiểu thư, em…”
Vừa qua mười lăm, tiểu vương gia đã rời nhà đi Thiên Tân. Trước đó không nhắc nhỏm gì, mãi đến buổi tối trước khi đi một ngày mới gọi Minh Nguyệt và Thải Châu tới phòng mình cùng dùng bữa, ăn được nửa chừng thì thông báo với vẻ hời hợt: “Ta phải đi Thiên Tân Vệ một chuyến.”
Thải Châu ngẩng lên nhìn chàng: “Vương gia đi làm gì?”
“Đi chơi.”
“Định đi bao lâu?”
“Một hoặc hai, ba tháng gì đó, chưa xác định.”
“Đi tàu thủy hay tàu hỏa?”
“Đi tàu hỏa tới đảo Hồ Lô rồi đi thuyền.”
“Bao giờ lên đường?”
“Sáng sớm mai.”
Minh Nguyệt không nói một câu nào, nghe chàng nói sớm mai đi thì mới ngẩng đầu lên nhìn chàng một thoáng. Họ đã không nói gì với nhau gần mười ngày rồi, trong lòng đều cảm thấy không tự nhiên. Minh Nguyệt ghi hận chàng bày quỷ kế hãm hại Shuji, mình hết lời cầu khẩn, chàng cũng không đồng ý ra tay cứu giúp. Hiển Sướng thì ghi hận nàng hết lời cầu khẩn.
Cơm nước xong xuôi, Minh Nguyệt trở về phòng mình, Hiển Sướng tới chỗ Thải Châu, thấy trên bàn trong gian chính cô ở đặt một chiếc đồng hồ cỡ nhỡ, màu vàng men lam, tươi đẹp vô cùng: “Ấy, cái này đẹp này, mới mua à?”
Thải Châu nói: “Hàng của Anh, gửi qua bưu điện từ Thượng Hải. Nếu vương gia thích thì để thiếp sai người mang sang phòng chàng.”
Hiển Sướng bật cười rộ: “Nếu ta thích