Bộ phim Mĩ rất hài, khán giả trước sau đều cười nghiêng ngả, Nam Nhất ngậm hạnh khô trong miệng, mặt lại không chút thay đổi. Cô tới một mình, bên cạnh là một ghế trống.
Buổi chiều cô tới nơi ở mới của Minh Nguyệt, nàng đang phê chữa bài tập viết của học sinh. Nam Nhất kể chuyện Đổng Thiệu Kỳ với nàng, lải nhải thì nhiều mà chẳng có lấy một câu trọng điểm. Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn cô: “Bất kể cậu có gì với Đổng Thiệu Kỳ hay không thì lần này chắc chắn là đã thất lễ rồi.”
“Cậu biết mình xưa nay đối với người khác không như vậy, nhưng với người này lại cảm thấy chẳng sao cả, muốn làm thế nào, chán ghét thế nào cũng được.” Nam Nhất nói.
“Tại sao?” Minh Nguyệt hỏi.
“Bởi vì… Bởi vì mình quen cậu ta, quen từ nhỏ, hơn nữa,” Nam Nhất nghĩ ngợi, “Mình cảm thấy hình như cậu ta rất tốt với mình.”
“Thân quen với cậu và đối tốt với cậu đều không phải là lỗi của cậu ấy, nghĩ kỹ lại đi, hôm đó cậu ta nói cũng có lý, trong lòng cậu không vui, ai cũng biết, có một người thay cha mẹ cho cậu trút giận như thế, đó là cậu ấy thiện lương, cậu nói năng lạnh nhạt thì thôi, cậu ấy bị ngã sao cậu còn vỗ tay đứng cười được vậy?”
Nam Nhất cúi đầu, bụng nghĩ Minh Nguyệt nói đúng, cảm thấy hơi thẹn thùng, tay miệng bèn suy tính kiếm chuyện khác để làm, thấy trên bàn nàng có một quả táo, muốn thò tay qua lấy đem lên miệng cắn, lại nhìn quanh một lượt, thấy trong phòng nàng dường như chỉ có mỗi quả táo này, đành nuốt nước bọt, quay mặt sang chỗ khác.
Minh Nguyệt vẫn đang xem bài tập viết, lại nói với cô: “Cậu nghe lời mình đi, có thích Đổng Thiệu Kỳ hay không, có muốn đi cùng cậu ấy hay không chỉ là phụ, cha mẹ hai người quen nhau, cũng đừng để thất lễ. Hôm nào đi tìm cậu ấy nói chuyện, tán gẫu một chút, vớt vát lại chuyện kia.”
Nam Nhất “xí” một tiếng: “Cậu hiểu chuyện hơn mình chắc?”
Minh Nguyệt cười nói: “Nếu không cậu tìm mình làm gì?”
Nam Nhất ngồi xuống cạnh nàng: “Bên Đổng Thiệu Kỳ, hôm nào mình sẽ tìm thời gian trả lại mặt mũi cho cậu ta. Hôm nay cậu đi xem chiếu bóng với mình được không?”
“Ừm…” Minh Nguyệt thoáng trầm ngâm, “Không được. Phê xong bài tập còn phải làm chuyện khác.”
“Làm gì?”
“Thu thập hành lí.”
“…” Nam Nhất ngây người, “Định đi đâu?”
“Mấy ngày nay mình bận quá, cậu thì mới khỏi bệnh nên vẫn chưa nói cho cậu biết. Bên Cát Lâm có một làng Nhật kiều, nhất thời không tìm được giáo viên Trung Quốc biết tiếng Nhật, hiệu trưởng bên họ nhờ hiệu trưởng Noji xin giúp đỡ gửi một giáo viên bên trường mình qua đó…”
“Là tự cậu xin qua.” Nam Nhất trỏ một ngón tay vào Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt gật đầu: “Thì sao?”
“Ôi, cậu đúng là không phải bạn thân của mình mà, nếu không đã sớm nói cho mình biết rồi.” Nam Nhất cúi thấp đầu, hơi chán nản. Minh Nguyệt khẽ thở dài một hơi, vỗ vai Nam Nhất: “Chuyện thật sự là hơi đột ngột, mình ổn định rồi sẽ viết thư cho cậu.”
Nam Nhất nghĩ ngợi, bỗng rầu rĩ hỏi: “Người kia, hắn có biết cậu phải đi xa vậy không?”
“… Không liên lạc từ lâu rồi.”
“Nếu hắn tới hỏi mình thì sao?”
“Không đâu, nếu thật sự tới thì cậu cứ nói là cậu không biết.”
“Không cần nói rõ ràng sao, cứ đi như vậy?”
“Nói rõ ràng thế nào? Nợ anh ấy nhiều như vậy, thấy mặt anh ấy mình còn hận không thể tìm một cái lỗ mà trốn nữa là.”
Nam Nhất nghe vậy lập tức nổi giận: “Cậu nợ hắn? Chỗ ở của cậu bị đốt, mạng cũng suýt mất, trong phòng của cậu chỉ có một quả táo, sao lại thành cậu nợ hắn rồi?”
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, lúc này mới biết mình nói đến Azuma Shuji còn Nam Nhất thì lại nghĩ đến Hiển Sướng hộ mình. Nàng được nhắc nhở, lại không biết phải làm gì, ra một quyết định lớn như vậy, phải đi xa như vậy mà lại không nói năng với Hiển Sướng một câu nào, nhưng phải nói thế nào cơ chứ? Nàng chỉ biết là chàng đi Thiên Tân, còn rốt cuộc là ở đâu, phải gửi điện báo đến nơi nào thì không biết…
Nàng phê xong bài tập viết cuối cùng, sắp xếp lại ngay ngắn tập vở của bọn nhỏ, chậm rãi nói: “Nếu sau này có thể gặp mặt thì đợi đến lúc gặp lại hẵng nói. Nếu không gặp được thì coi như là bớt một chuyện đi. Chuyện không đầu không đuôi trên thế giới này rất nhiều, không thiếu một chuyện này của mình.”
Phim chiếu được một nửa, cuộn phim bỗng đứt mất, màn bạc trắng trơn. Tình huống này xảy ra rất thường xuyên, khán giả yên lặng chờ một lát, cuộn phim vẫn chưa được nối lại, mọi người dần không nhịn được, bắt đầu la ó đập tay gây rối. Nam Nhất bỏ túi đồ ăn vặt vào ba lô sau lưng, mặc áo khoác vào, rời khỏi chỗ ngồi, một mình ra ngoài, nghĩ bụng Minh Nguyệt nói rất có lý, trên thế giới không thiếu gì những chuyện không đầu không đuôi, chẳng hạn như bộ phim dang dở, bạn bè sắp xa, và cả gã thổ phỉ không còn tin tức.
Thiệu Kỳ vốn định gây khó dễ với Nam Nhất, thấy cô mặt mày tươi cười đấy như đuôi mày khóe mắt lại ít nhiều có vẻ hiu quạnh, bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao cả.”
“Có lần cậu không kịp vào nhà vệ sinh, bĩnh ra quần, vẻ mặt cũng thế này.”
“Ôi…” Nam Nhất lắc đầu, “Sao cậu cứ nhớ chuyện xấu của mình mãi thế? Tâm trạng mình không tốt, còn tới đây thỉnh tội, đừng có trêu chọc mình.”
“Thế rốt cuộc là làm sao?”
“Cậu còn nhớ bạn mình, tiểu thư Uông Minh Nguyệt không?”
“Ừ.”
“Sáng nay mình vừa tiễn cô ấy lên tàu hỏa, đi Cát Lâm dạy học rồi.”
“Vậy… Cô ấy đi Cát Lâm làm việc tạm thời hay là không trở lại nữa? Người nhà còn ở đây không?”
“Mình chưa nói thân thế của cô ấy