Minh Nguyệt tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, khắp người túa đẫm mồ hôi lạnh, thẫn thờ một hồi lâu. Bỗng có người gõ cửa cốc cốc, nàng ra mở cửa, là Nam Nhất. Mấy ngày trước Minh Nguyệt bị cô mỉa mai, đến giờ vẫn cảm thấy không phục, giận dỗi nhìn Nam Nhất, cũng không nhường lối cho cô vào phòng, chặn ở cửa hỏi: “Muốn chi?”
Nam Nhất ngượng ngùng cười, nói: “Đang làm chi vậy?”
“Gục trên bàn ngủ.”
“Đánh thức cậu rồi?”
“Ừ.”
“Không mời mình vào à?”
“Không dám.” Minh Nguyệt nói.
Nam Nhất tiếp tục cười: “Bạn yêu à, mình một đường từ nhà tìm tới đây, khát chết rồi. Cho mình vào đi mà, ban cho miếng nước thôi bạn yêu!” Người còn chưa vào đã thò tay vào trước, Minh Nguyệt sợ đụng đau cô, rốt cuộc cũng tránh ra. Nam Nhất chưa từng tới chỗ ở của Minh Nguyệt, dạo trong dạo ngoài một lượt, chẳng lấy gì làm khách khí. Cô nhận lấy cốc nước nước trong tay Minh Nguyệt, ngửa cổ uống cạn, lau miệng nói: “Mình tới là để xin lỗi cậu.”
Minh Nguyệt cười rộ: “Vì sao?”
“Ngày đó tâm trạng mình không tốt, ăn nói với cậu không ra gì, quen nhau nhiều năm vậy rồi, cậu đừng ghi hận mình nhé.” Minh Nguyệt kéo ghế ra bảo cô ngồi xuống: “Không ghi hận. Chỉ là hơi sốt ruột. Mình sợ cậu ngày đó chạy mất rồi, sau này sẽ không tìm được cậu nữa.”
“Té ra trong mắt cậu mình là nữ hiệp à? Nói không tìm được là không tìm được thật?” Nam Nhất cười.
“Cậu không phải nữ hiệp, mình cảm thấy cậu lúc nổi cơn hăng lên sẽ chẳng để ý tới chi nữa, rất dễ khinh suất.” Minh Nguyệt vừa nói vừa lấy táo trong giỏ hoa quả ra gọt vỏ cho Nam Nhất.
“Đừng nói tới mình nữa.” Nam Nhất nói, “Mình tới là có việc muốn hỏi cậu: Hôm đó, vì sao…vì sao tiểu vương gia lại ở bệnh viện?”
Minh Nguyệt nhìn cô: “Hôm đó mình chờ cậu ở bệnh viện, mãi mà không thấy đâu, bác sĩ nói cậu hoàn toàn chưa tới thay thuốc. Mình biết cậu nhất định lại giở trò, muốn chạy sang nhà cậu tìm. Ra cửa bệnh viện mãi không đón được xe, còn bị ngã, may mà vương gia đi ngang qua, bảo tài xế đưa mình đi tìm cậu. Hôm đó có việc bận mà vẫn cùng mình đi một vòng lớn tìm cậu, cuối cùng đưa mình về bệnh viện, thấy cậu ở đó rồi mới đi.”
Nam Nhất kê tay xuống cằm, nghe chăm chú, suy nghĩ kĩ càng mấy câu Minh Nguyệt nói, lát sau mới mở miệng: “Hắn đi ngang qua lúc cậu bị ngã?”
Minh Nguyệt đáp: “Ừ.”
Nam Nhất cười cười: “Râu rơi vào lỗ kim đấy à, sao có thể có chuyện trùng hợp vậy được chứ?”
“…”
Nam Nhất dùng đầu ngón tay lộ ra ngoài chỉ vào Minh Nguyệt: “Mình đoán người này theo dõi cậu. Nhất cử nhất động, chuyện lớn chuyện nhỏ, tay bị thương đi khám bệnh, ngã ngoài cửa, chuyện gì của cậu hắn cũng biết!”
“Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi!”
“Cậu đang giả bộ hồ đồ!”
Minh Nguyệt đứng bật dậy: “Lưu Nam Nhất!”
Từ nhỏ đến lớn, Nam Nhất chưa từng thấy Minh Nguyệt tức giận đến thở hổn hển như thế. Một câu “giả bộ hồ đồ” của cô vừa thốt ra, Minh Nguyệt đã tức đến trợn trừng mắt, mặt đỏ gay, tay run rẩy: “Hôm nay cậu tới là muốn làm gì? Tới khởi binh vấn tội hay là vạch trần khuyết điểm của mình? Mình ‘giả bộ hồ đồ’? Mình có giả bộ hồ đồ lên xe hắn thì cũng là vì sốt ruột tìm cậu!”
Nam Nhất bị Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận làm cho sững sờ, lấy táo bít miệng mình lại, suy nghĩ hồi lâu: “Cậu không muốn nghe thì thôi, mình không nói nữa. Mình… Mình cũng là sợ cậu không hiểu, sốt ruột cho cậu.”
Minh Nguyệt ngồi xuống, uống một hớp nước.
Miếng táo trong miệng Nam Nhất nhai tới nhai lui, nuốt không trôi. “Gần đây mình lạ lắm, đi đâu cũng khiến người ta ghét. Trong lòng mình biết cả. Chỗ này của mình ấy,” Cô trỏ từ cổ họng xuống dạ dày mình, “Giống như có một món đồ cứng queo, nóng rực, phun không ra, nuốt không trôi. Lúc nào cũng phiền lòng. Nói gì cũng không được người ta yêu thích, làm gì cũng khiến người ta chán ghét, người nhà, mẹ và chị mình đều thấy mình phiền chết rồi. Cậu xem, hôm nay mình từ xa chạy tới, lại khiến cậu tức giận. Chị mình vẫn hay bảo mình muốn chết…”
Nam Nhất vừa nói vậy, Minh Nguyệt đã hết giận, cô nói đến chữ “chết”, Minh Nguyệt bỗng bịt miệng cô lại, giọng cũng mềm xuống: “Đừng có nói lung tung.”
Nam Nhất cười cười, không để tâm.
“Mình biết cậu phiền lòng.” Minh Nguyệt nói, “Là vì người đó à?”
“Ừ.” Nam Nhất gật đầu, dáng vẻ lại rất bình tĩnh, “Ngày đó, cái ngày cậu đi tìm mình ấy, đã gặp nhau. Kể ra thì nói nhiều hơn so với những lần gặp gỡ trước, nói đi nói lại thì vẫn là một ý: Không, không được…” Cô còn chưa dứt lời, nước mắt đã chảy ra.
Minh Nguyệt nghe mà lòng chua xót, tay khoác lên vai Nam Nhất.
Nam Nhất dụi mắt: “Trong sách có rất nhiều chuyện như vậy, chỉ là không ngờ lại thực sự rơi vào đầu mình. Mình nghĩ cả đời mình cũng sẽ không quên được người này.” Cô quay sang nhìn Minh Nguyệt: “Cậu thì sao? Sau này, đến tận lúc bảy, tám mươi tuổi, đến khi già chết, cô có quên tiểu vương gia không?”
“…”
Minh Nguyệt nghe Nam Nhất hỏi, không đáp được câu nào, bên ngoài lại có người gõ cửa. Là Shuji đã tan làm. Anh bước vào thấy là Nam Nhất, tỏ ra nhiệt tình: “Đã lâu không gặp, Nam Nhất, vết thương trên tay đỡ hơn chút nào chưa? Ở lại ăn cơm nhé? Để tôi làm.” Nam Nhất cười cười: “Cảm ơn anh quan tâm, tay đỡ hơn nhiều rồi. Không ăn đâu, mẹ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm.” Cô nhìn sang Minh Nguyệt: “Cậu tiễn mình xuống nhà nhé?”
Hai người cùng đi tới cổng nhà trọ, Nam Nhất kéo tay Minh Nguyệt, ghé vào tai cô khẽ khàng hỏi: “Azuma-san hiện giờ đang bận gì thế?”
Minh Nguyệt đáp: “Nghe anh ấy nói là xây nhà bên quảng trường hình tròn.”
“Ồ, quả đúng là vậy.” Nam Nhất như bừng tỉnh đại ngộ.
“Sao thế? Cậu cũng nghe nói rồi à?”
“Ừ. Mình nghe người ta nói.” Nam Nhất nói, “Còn nghe nói, những tòa nhà đó nối vào với nhau sẽ thành mấy chữ: Đại, Nhật, Bản.”
Minh Nguyệt nhíu mày nhìn Nam Nhất, vô cùng nhạy cảm: “Họ xây nhà như vậy ở đây là có ý gì?”
“Mình cũng chỉ nghe nói thôi. Không ai biết có đúng thật hay không. Chỉ mong không phải là…” Nam Nhất bình tĩnh nhìn Minh Nguyệt, “Chỉ mong không phải là chủ ý của Azuma-san.”
Minh Nguyệt cúi đầu, không nói gì nữa.
Nam Nhất một mình rời đi. Trên người cô mặc một chiếc áo ngắn màu xanh lơ, hai tay vung vẩy, bước chân nhẹ