“Vương gia.”
“Đợi ai à?”
“Vâng.”
“Đợi không tới?”
“Vâng.”
“Đi gọi điện đi.” Chàng hất cằm về phía bên cạnh, ra hiệu bảo nàng dùng tê-lê-phôn đặt bên kia quầy rượu. Nàng nghĩ ngợi rồi theo lời đi qua, quay số gọi đến phòng làm việc của Shuji hai lần, đều không ai nghe máy.
Chàng cũng không nhìn nàng nữa, bảo phục vụ trong quầy rượu rót một ly rượu trái cây, đặt bên cạnh mình.
Nàng trở về, ngồi xuống cạnh ghế chàng, chàng quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Vừa nãy không trông thấy ta?” Không chờ nàng đáp đã tự tiếp lời: “Ta đoán là em không trông thấy ta, nếu không sao có thể không qua chào lấy một câu? Em với ta dù thế nào cũng quen thân hơn người xa lạ một chút, gặp được ở nơi nhỏ bé thế này mà không nói năng một câu nào, Minh Nguyệt, vậy thì em quá không lễ phép rồi.”
Minh Nguyệt nghe vậy cũng cười, há miệng muốn thanh minh, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời muốn nói, bưng ly lên uống cạn: “Vương gia nói phải.”
Chàng liếc nàng, ngoắc tay gọi phục vụ rót đầy một ly nữa: “Nói chứ, tửu lượng của em khá đấy nhỉ. Là tâm trạng hôm nay tốt hay là sau này mới luyện được? Ta nhớ em uống một ngụm thôi cũng ngậm nửa ngày không dám nuốt, sao hôm nay lại có gan nốc cạn đáy rồi?”
“Dịp nào mà vương gia lại nhớ em không uống được rượu thế?”
Chàng quả thực nghiêm túc ngẫm lại, nhấc đầu ngón tay gõ gõ lên mặt quầy: “Thì là hồi đó đó, tiệc mừng thọ ngạch nương ta, em uống rượu cùng bọn ta, sau đó cả người ửng đỏ nổi da gà, đến ngón chân cũng đỏ, không phải là không uống được sao…”
“Vương gia, năm ấy em mười hai. Năm nay em hăm ba rồi.”
Nàng kéo dài âm cuối khiến chàng bật cười: “Cũng phải. Ta hồ đồ rồi.” Nói đoạn cụng cái ly của mình vào ly Minh Nguyệt, vẫn tủm tỉm cười nhìn nàng: “Hay là em cũng đổi sang loại này đi?”
Nàng hoàn toàn không từ chối: “Nếu vương gia có hứng thú, vậy em uống vài ly với ngài.”
“Say thì phải làm sao?”
“… Đến lúc đó hẵng nói.”
Minh Nguyệt bèn đổi sang một ly lớn cùng chàng uống vốt-ca, nhấp ngụm đầu tiên, cay đến độ mắt mày co rúm lại. Chàng thò tay muốn lấy ly của nàng, nàng nhanh nhẹn né ra sau, hai tay giữ chặt cái ly. Chàng nhìn bả vai nhỏ bé của nàng, cứ như thể đầu ngón tay của chàng chỉ ngoắc một cái là có thể bắt được ngay vậy, bèn chỉ vào cổ tay nàng cảnh cáo: “Em đừng sĩ, muốn chịu tội à.”
“Vương gia đừng lo lắng chuyện này, uống chút rượu thì có là gì? Từng này tuổi rồi, nếu em không rõ mình ra sao thì đã sớm mất mạng từ lâu.”
Chàng nghe vậy, bật cười khùng khục trong cổ họng, nhưng tiếng cười chẳng có vẻ gì là vui vẻ: “Tên Nhật đó tốt với em lắm nhỉ? Minh Nguyệt, em thay đổi nhiều thật: biết uống rượu rồi, còn dám nói chuyện với ta như vậy. Lần sau gặp lại, em càng thêm khôn ranh, chẳng còn là em nữa! Em không cần phải diễn trò với ta nữa!”
Lúc nói đến “mất mạng”, lời vừa ra khỏi miệng, Minh Nguyệt đã hơi hối hận, vốn chỉ muốn đùa một câu, ai ngờ lại phun ra oán khí sâu đến thế, nháy mắt bị chàng tóm được bím tóc, nói mấy câu này khiến nàng xấu hổ vô cùng, tự mình nhấp một ngụm rượu.
Chàng nổi quạu, nói còn chưa dứt, bỗng đứng phắt dậy, một khuỷu tay chống trên quầy rượu, mặt đối mặt nhìn nàng: “Những lời tiếp theo, em lại chẳng thích nghe cho xem: Em từ bé không gặp được mấy người, em không biết có người mặt xấu dạ tốt, cũng có người mặt tốt dạ xấu. Em thấy ta mắng nhiếc em, trừng trị em thì là kẻ ác, muốn lấy mạng em. Em thấy tên Nhật đối xử ôn hòa, tươi cười với em thì là người thiện, có phải không? Em hiểu cái ba vạn chín nghìn ấy! Em có biết lòng ruột hắn cong quẹo mấy khúc không? Em có biết hắn rốt cuộc là ai không? Em có biết, lúc hắn bán em, em còn thay hắn đếm tiền đấy!” Chàng ngửa cổ lên nốc một ngụm rượu lớn, khuôn mặt trắng sứ thoắt chốc đỏ rực, không biết là do tức giận hay do rượu trắng.
Trong lòng Minh Nguyệt vốn đang hổ thẹn, ai ngờ Hiển Sướng bỗng phát cáu, tự dưng mắng nàng đến bối rối, tỉnh táo lại mới hiểu ra từng câu từng chữ của chàng đều là nhằm vào Shuji. Nàng bưng ly rượu lên, cúi đầu nghe chàng giáo huấn, lại chỉ cảm thấy cổ và vai mình càng lúc càng cương cứng, lửa giận trong lòng vun thành một đống nhỏ, chậm rãi mà nguy hiểm bốc vọt lên.
Nàng xoay người, mặt đối mặt nhìn chàng, chậm rãi nói: “Chắc là em ngốc thật rồi đấy, lần đầu tiên biết thì ra vương gia…thì ra vương gia vẫn luôn coi mình là người tốt!”
“Ngài cho rằng thế nào thì là một người tốt?”
“Em phải cảm ơn ngài – vị vương gia người tốt đây – đã xách súng săn lôi em từ trên tàu hỏa xuống, biến em thành một con bé câm lặng âm thầm, không danh không phận? Em phải cảm ơn ngài có phu nhân có con cái mà vẫn giữ em lại hầu hạ, để bị tiểu cách cách chỉ vào mũi gọi là hồ ly? Hay là em phải cảm ơn ngài và phu nhân, mỗi người một bên bạt tai em, một người nói là muốn tốt cho em, người còn lại nói là do em không tốt?!”
Giọng nàng không lớn, mỗi câu đều nói rất từ tốn, rất rõ ràng, giống như muốn kiên nhẫn giúp chàng tách gỡ từng cảnh từng cảnh tượng nhục nhã đã xảy ra trước đây mà nàng chưa bao giờ oán trách hay nói ra nhưng cũng chưa bao giờ quên đi. Hiển Sướng rốt cuộc được nàng nhắc nhở, những chuyện cũ này hiện lên đầy đủ trước mắt, rõ mồn một, như thể chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Lúc ấy nàng không nhắc tới một câu nào, chàng còn cảm thấy may mắn mà cho rằng đây là một cô bé khoan dung lại có phần xuẩn ngốc, ai ngờ nhiều khoản nợ như vậy mà trong lòng nàng vẫn ghi sổ rõ ràng.
Chàng sửng sốt trong thoáng chốc rồi nở nụ cười bối rối: “Hóa ra…hóa ra là nhớ rõ cả à?”
“Không dám quên! Quên rồi