Quên mất, không cưỡi ngựa \= không thể đi \= không đi chơi được…..
Thẩm Nhạn:.......
" Ta, ta sẽ học! Từ đây đến đó còn hơn hai tháng nữa học vẫn kịp!." Thẩm Nhạn chắc chắn nói với Diệp Chấn.
" Được, ta dạy ngươi." Diệp Chấn vuốt vuốt má y nói.
" Hả?."
" Ta dạy ngươi."
" Thật không?." Thẩm Nhạn nghi ngoặc hỏi lại.
" Thật." Diệp Chấn hôn trán y khẳng định lại.
" Hì hì, ngươi thật tốt!." Thẩm Nhạn vui vẻ chọc chọc ngực hắn nói.
Nứa đêm, người trong lòng đã ngủ say hơi thở đều đều, Diệp Chấn nhìn người ngủ say sưa yên bình hắn không biết những ngày tháng tốt đẹp này còn kéo dài được bao lâu.
Trực giác hắn mách bảo Thẩm Nhạn không phải người thường chắc hẳn có âm mưu gì đó, còn chuyện của Thẩm Khâu hắn cũng phải chuẩn bị trước….
_ _ _
Sáng hôm sau, Thẩm Nhạn thay một bộ y phục dễ vận động, gọn gàng.
Tay áo và ống quần được bó lại vào trong, bình thường đều mặc y phục rộng thùng thình khiến y nhìn trong yếu đuối mảnh khảnh thư sinh nhưng mặc loại y phục gọn người này làm y trong năng động trẻ trung và đầy sức sống hơn trước rất nhiều, toát ra không khí tràn trề sức sống.
Y cột tóc cao, thân bận lên quần áo đỏ thẩm gọn gàng.
Vì trời đã vào đông tuyết rơi tuy không nhiều nhưng như cơn mưa phùng rơi xuống.
Thẩm Nhạn một thân hồng y xoay quanh giữa nền tuyết trắng thật là một bức tranh rung động lòng người.
Diệp Chấn một thân hắc y gọn gàng đứng kế bên, hai mắt hắn tối lại.
Rất muốn đem người này về phòng làm chút chuyện quá đáng, khiến y phải khóc lóc cầu xin hắn.
Kiềm nén lại ngọn lửa trong lòng hắn bước tới chỗ y.
" Xoay đủ chưa? Mau đi thôi."
Hôm nay Diệp Chấn hứa dẫn y đi cưỡi ngựa.
Thẩm Nhạn từ sáng sớm đã chuẩn bị hết thảy mặc xong quần áo rồi xoay xoay khoe với đám Tiểu Thúy Tiểu Mai.
Nghe Diệp Chấn bảo thì dừng lại động tác xoay nghiên người bước đến chỗ Diệp Chấn.
" Ừm! Xong rồi! Chúng ta đi đi." Thẩm Nhạn nắm tay lôi y một mạch ra khỏi Tuyết Nhạn Cư.
Diệp Chấn cũng mặc kệ để người lôi, quả nhiên bước ra khỏi Tuyết Nhạn Cư Thẩm Nhạn sờ sờ mũi kêu hắn chỉ đường, y không biết chỗ mình tập cưỡi ngựa là ở đâu a.
Diệp Chấn đưa y ra khỏi Ung phủ đến ngoại ô ngoài kinh thành, nơi đó đã được chuẩn bị rất nhiều ngựa và binh lính canh gác.
Thẩm Nhạn bước xuống xe chạy lại đám ngựa được nhốt trong chuồng không khỏi cảm thán thật cao to, nhìn cái con ngựa đen xì kia đi cơ bắp a!
Con bạch mã đằng kia thật đẹp trai!
Con ngựa màu vàng kia nữa thật ngầu a!
Nửa canh giờ sau,....
Thẩm Nhạn:.....
Có gì đó không đúng lắm….
Y đúng là cưỡi ngựa, cũng leo lên rồi nhưng ngựa y cưỡi lại là một con ngựa hôi sữa! Ngựa con!
Y chán ghét nhìn con ngựa