Đút bằng tay hết bát cháo thì trời cũng tối, Thẩm Nhạn được Diệp Chấn lấy khăn lau mình sơ bằng nước ấm, tránh đi vết thương lau người rồi khoác hờ y phục bế y ra ngoài đặt xuống giường.
Hôn lên trán y một cái chụt rồi nói: "Ngủ đi".
Nguyên ngày hôm nay ta đã ngủ nhiều lắm rồi còn ngủ nữa sẽ thành heo mất!
Định từ chối không chịu đi ngủ thì cái mũi Thẩm Nhạn giật giật hai cái.
Cái mùi này,....
"A, bên ngoài nướng thịt a?." Thẩm Nhạn nhìn Diệp Chấn hỏi, cái mùi này không lẫn vào đâu được!
Có thịt a! Còn là thịt nướng!
Hai mắt Thẩm Nhạn phát sáng nhìn ra phía cửa lều.
Diệp Chấn:".........."
Kiếp trước ngươi là gì thế? Nhạy mùi như vậy.
"Ừm." Đáp lời liền dọc dịch lại chăn cho y.
"Ta muốn ăn thịt nướng thơm phức, nóng hổi." Thầm Nhạn tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
"Không được, ngươi còn bị thương." Nhất mực từ chối, không thể làm vết thương nặng hơn nữa sẽ có hại cho cơ thể y.
"Bị thương phải cho ăn thịt ăn cá, mấy món như vậy mới bổ chứ! Ngươi keo kiệt quá đi." Thẩm Nhạn bĩu bĩu môi nói.
"Không được." Dù y có nói gì hắn cũng nhất quyết không cho ăn.
"Một chút thôi, ta hứa chỉ ăn một miếng thôi." Thẩm Nhạn thấy kế khích tướng không dùng được bèn chuyển sang mỹ nam kế, không ăn cứng thì ăn mềm ta không tin ngươi cứng mềm không ăn.
Thấy y làm nũng còn kéo kéo tay áo hắn giật giật nhẹ, đôi mắt ánh một dòng nước mắt như mới bị ức hiếp vậy.
Đưa đôi mắt vừa tròn láy vừa ủy khuất lên nhìn hắn, áo khoác hờ nữa che nữa hở làm lộ không ít da thịt trắng bóng ra bên ngoài, thân thể vừa được lau sơ căn mọng như loại quả chưa hái xuống, làm ngọt ngào đến xương tủy.
Diệp Chấn:"......."(*˘︶˘*).。.:*
Chơi ăn gian, ngươi phạm quy rồi.
"Có, được, không, vậy." Thẩm Nhạn nói từng chữ từng chữ người cũng kề gần Diệp Chấn hơn.
Yêu nghiệt.
Chắc chắn là yêu nghiệt.
Nếu không thì cũng là hồ ly tinh hút dương khí mê hoặc người khác trong truyền thuyết.
Hừm, nếu không phải e ngại vết thương trên người y hắn thật sự muốn tóm mấy cái đuôi hồ ly của y lại, trói người lên giường sau đó làm một chút chuyện quá đáng cho người này khóc lóc cầu hắn xin tha.
Ý nghĩ đen tối dần chiếm khứ não bộ nhưng Diệp Chấn phải dặn nó xuống, nhủ với bản thân chờ yêu nghiệt này khỏe hơn vết thương