*Tác giả cảnh báo trước nội dung có tình tiết người lớn các bé nào không thích hoặc chưa đủ tuổi vui lòng lướt qua chương này, sẽ không ảnh hưởng gì lớn! Đã cảnh báo!
_ _ _ _ _ _ _
Tối hôm đấy ở Tuyết Nhạn Cư
" Cút! Tránh xa lão tử ra! Aa—"
Thảm Nhạn vùng vẫy tay không ngừng đánh đấm người đang đè lên y
A tên bi3n thái này sau lại đột ngột muốn ngủ với y!
Phải đấy, là ngủ với y nhưng không phải kiểu ngủ trong sáng đắp chăn lại ngủ mà là kiểu vận động về đêm nha!
Diệp Chấn bỏ lơ tiếng la thét của y hắn một tay chế trụ hai tay Thẩm Nhạn tay còn lại lấy sợi dây lụa màu đỏ đã chuẩn bị từ lâu lôi ra kéo hai tay y l3n đỉnh đầu trói lại cột vào thành giường.
Thẩm Nhạn: !!!
Không lẽ hôm nay soái ca ta phải thất tiết sao?!
Không! Dù có ta cũng phải nằm trên a!
" Tên khốn thả ta ra!" ta vùng vẫy chân đạp liên tục lên người hắn, hừ trói tay ta thì đã sao? ta còn chân! Đạp ngươi đạp ngươi đạp chết ngươi luôn a.
Diệp Chấn thoáng nhíu mày.
Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng sao có thể để y phá hư?!
Ha nằm mơ cũng không có cửa đâu!
Một tay hắn dễ dàng chế trụ một chân y.
Rắc!
" Aaaa—-" Thẩm Nhạn thét lớn nước mắt trào ra nhanh chóng.
Hức, chân y! A đau quá…
Diệp Chấn buông lỏng tay ra khỏi cổ chân mảnh khảnh vừa buông ra liền thấy một vệt đỏ to ở cổ chán.
Hắn vừa bẻ trật khớp chân của Thẩm Nhạn.
Hắn chiều y quá rồi không biết bản thân thân là nam sủng sao xem ra phải dạy dỗ y một chút.
" Còn vẫy, chân còn lại của ngươi cũng sẽ như vậy" hắn trầm giọng nói mắt cuối xuống nhìn mỹ nhân đang khóc nức nở lòng không chút thương tiếc hừ không ngoan phải chịu phạt.
Thẩm Nhạn vội rụt chân chưa bị bẻ trật khớp còn lại về, sau đó khóc thút thít mặt đầy vẻ uất ức căm phẫn nhìn hắn.
Mỹ nhân đẹp tựa tiên nhân kia đang nằm trong mớ chăn hỗn độn, hai tay bị trói trên đỉnh đầu bằng lụa đỏ, quần áo sọc sệt nửa che