beta-er: how to dỗ ny
- -------------
Maki, cậu thật sự muốn cắt tóc sao?" Nozaki Ryoko phù hoa mà kinh hô một tiếng, vẻ mặt không tình nguyện: "Một cô gái đáng yêu như vậy cần phải để tóc dài mới đẹp!"
"Để thời gian lâu tóc cũng dài lại, đổi kiểu tóc mới có thể chụp một bức ảnh đáng nhớ chứ"
Kawasaki Maki nói, nghiêng đầu cười.
"Làm ơn!"
"Haizzz! Thật sự có không có biện pháp với cậu!"
......!
"Cháu muốn cắt ngắn bao nhiêu?"
"Ưm, đại khái đến đây ạ." Cô nhìn gương khoa tay múa chân một chút chỉ ra chiều dài, "Không sai biệt lắm đến lỗ tai phía dưới thì tốt rồi."
"Con gái tương đối vẫn nên để tóc dài một chút mới làm cho người ta thích nha."
"Phiền ngài rồi, cháu không muốn để tóc dài."
"Vậy được rồi."
Thợ cắt tóc là đại thúc hiền lành, ông cười tủm tỉm cầm lấy kéo, đối với mặt Kawasaki Maki trong gương nói: "Nếu lúc sau cắt xong khổ sở, thì bả vai này không ngại cho cháu mượn dùng một chút."
"haha! Đại thúc thật sự thực si hán nha!"
Nozaki Ryoko không kiên nhẫn mà lật qua một tờ tạp chí mỹ dung, nghe vậy mắt trợn trắng.
"Maki cậu vẫn là vị thành niên đấy."
Kawasaki Maki mặt có chút hồng, sợ hai người bởi vì việc này nổi lên tranh chấp.
"Ryoko, ông ấy chỉ là nói giỡn mà thôi."
"Hừ!"
Đại thúc bị chọc cười, lúc này không hề trêu đùa hai nữ sinh nhỏ, nghiêm trang hỏi: "Tôi đây bắt đầu?"
"Vâng."
Mắt thấy cái kéo muốn cắt đoạn tóc dài để lại nhiều năm, trong lòng cô cũng có chút không tha.
Nhưng nếu đã hạ quyết tâm, liền không thể lại lật lọng, đành phải nín thở chờ đợi "Răng rắc" một tiếng.
"Maki! Có phải Hibari Kyouya đang ở bên ngoài không!"
"Cái gì?"
Kawasaki Maki theo bản năng mà quay đầu, lại quên đầu tóc mình còn trong tay người thợ cắt tóc.
Chỉ nghe một tiếng cắt tóc lưu loát, đại thúc cứng đờ, thần sắc giống như táo bón.
"Maki à, sao cháu quay đầu lại?"
Cô ngơ ngác nhìn thân ảnh lạnh nhạt đi ngang qua cửa, lúc này mới phản ứng lại đây, vẻ mặt mất mát hỏi: "Làm sao vậy?"
"A a a đầu cậu!"
Tiệm cắt tóc vang lên một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, chỉ thấy Ryoko Nozaki phần phật đứng lên, tạp chí bất chấp rơi trên mặt đất, miệng há đến có thể nuốt vào mấy quả trứng gà.
Cô nàng há hốc mồm chỉ vào đầu Kawasaki Maki, khó nói chuyện được đều bắt đầu nói lắp.
"Cậu......!cậu nên làm cái gì bây giờ!"
Kawasaki Maki trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, không ngừng vội đem ánh mắt đầu nhìn vào gương, giây tiếp theo, mặt cô liền trắng bệch một mảnh.
Chùm tóc bị cắt xém gần hết da đầu, nhìn từ hướng này giống như bị hói một mảng lớn, thoạt nhìn thập phần buồn cười.
"......"
"Cháu xem." Đại thúc cầm một phen tóc, mất tự nhiên mà ho khan vài tiếng, "Không bằng chúng ta đổi một kiểu tóc khác?"
......!
Thời tiết vẫn ấm áp như mọi khi, kèm theo làn gió nhẹ lướt qua, đưa tới mùi hương nhàn nhạt của hoa anh đào.
Kawasaki Maki nhịn không được sờ sờ tóc, né tránh mà hướng cổng trường đi.
Ngày hôm qua, vì giải quyết cái nan đề này, đại thúc cắt tóc dứt khoát đem toàn bộ đầu cô đều xử lý thành ngắn ngủn, sau đó mang lên một bộ tóc giả.
Lại đen lại dài, cùng bộ dáng ngày thường của mình không khác lắm.
Điều này chỉ có thể được thực hiện tạm thời cho đến khi tóc dài lại.
Cô cúi đầu, sợ người khác nhìn ra mình không thích hợp, lại không cẩn thận đón đầu đụng vào trên vai người khác.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!"
Kawasaki Maki vội vàng khom lưng xin lỗi, không ngờ tóc giả treo trên cúc áo sơmi của đối phương, một loan hạ eo, tóc giả trực tiếp bị túm rớt.
Cô cảm thấy da đầu chợt lạnh, kinh hoảng thất thố mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy tóc dài chính mình thê lương treo trên người Hibari Kyoya, còn theo gió phiêu phiêu.
"......"
"......"
Hibari Kyoya sắc mặt bình tĩnh rốt cuộc xảy ra một chút gợn sóng, anh có chút kinh ngạc nhướng mày, thanh âm thanh lãnh đến nỗi đáy lòng Kawasaki Maki chợt lạnh.
"Đầu tóc của cậu, trái với tác phong."
Cô nghe một tiếng như thế, cảm thấy thẹn hơn sợ hãi nháy mắt đỏ hốc mắt, cơ hồ nghẹn ngào mà không nói được xin lỗi.
Những học sinh đi qua nghe tiếng đều nhịn không được tò mò trộm ánh mắt, nhưng