Kawasaki Maki không đầu không đuôi mà đi theo rất lâu, cô không dám ra tiếng, chỉ có thể nhìn bóng dáng Hibari Kyoya đĩnh bạt đi tuốt ở đằng trước.
Đột nhiên, người phía trước dừng lại bước chân.
Hibari Kyoya thoáng nhìn cô, tựa hồ cũng không tính toán giải thích.
"A?"
Cô có chút mê mang mà chớp chớp mắt, không rõ vấn đề là ở đâu.
Ủy viên trường ngạo kiều ý bảo sau một lúc lâu không có kết quả, đành phải nhắc tới cái đầu ngơ ngác của cô: "Kem ốc quế của cậu"
Kawasaki Maki sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu, quả nhiên nhìn thấy tiệm kem quen thuộc.
Lúc trước khi đi ngang qua đây, cô đều nhịn không được muốn mua kem ốc quế vị dâu tây, sau đó hoang mang rối loạn mà tiếp tục theo đi.
Cũng may tốc độ cô rất nhanh, mỗi một lần chạy như bay ra cửa, tổng có thể nhìn thấy bóng dáng Hibari Kyoya rất xa.
Vì thế, vẻ mặt cô hạnh phúc mà liếm mùi vị yêu thích của mình, một bên lén lút mà theo ở phía sau suốt chặng đường.
—— nói như vậy, Hibari Kyoya cái gì đều cũng biết?
Như thể từng cái mặt nạ phong ấn đều bị mở ra, Kawasaki Maki trong lòng vừa ngượng ngùng cùng sợ hãi đan xen, cô cắn môi, vẫn thật cẩn thận hỏi: "Cậu có phải biết tất cả sao?"
Hibari Kyoya nhướng mày nói: "Ví dụ?"
"Ví dụ......!Ví dụ......"
Cô có chút nói lắp, đích xác, những việc này lệnh người khó có thể mở miệng.
Chẳng lẽ cô muốn nói: Ví dụ tớ vẫn luôn theo dõi cậu? Ví dụ tớ thích cậu?
Hibari Kyoya từ trước đến nay rất ít nói, ánh mắt lạnh nhạt đến cao ngạo nhìn bộ dáng cô khó xử, khóe môi phá lệ giơ lên một mạt độ cung.
Đôi mắt dưới mái tóc, lại không hề cự người với ngàn dặm ở ngoài đạm mạc: "Cậu lại đây."
Kawasaki Maki lại ngốc một chút, thân thể lại không nghe lời mà ngoan ngoãn đi đến trước mặt.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng rơi xuống trên đầu mình nhẹ nhàng xoa xoa, như khen thưởng sủng vật nhà mình biết nghe lời.
"......!"
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
Kawasaki Maki trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc nhất thời đầu có chút say xe, hai chân run rẩy đến mức sắp không đứng được.
Ít nhiều gì Hibari Kyoya cũng xách đai an toàn cặp sách của cô, mới tránh cho cô mất mặt nằm liệt ngồi dưới đất.
"Hibari-senpai?" Cô thụ sủng nhược kinh hỏi một tiếng.
Đối diện bộ dạng thiếu niên thanh tú thu hồi tay, nhìn chằm chằm cô, thong thả ung dung nói: "Về sau trực tiếp theo ở phía sau liền tốt."
—— về sau trực tiếp theo ở phía sau liền tốt.
—— trực tiếp theo ở phía sau.
—— theo ở phía sau.
—— phía sau.
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Kawasaki Maki, một lần lại một lần.
Cô giả vờ trấn định, nói: "Được."
......!
Ngày hôm đó, Kawasaki Maki căn bản đã quên chính mình trở về như thế nào.
Cô chỉ có thể nhớ lại chính mình theo một đường, thẳng đến khi sắp đến nhà Hibari Kyouya, ngơ ngác nhìn Hibari Kyoya vào cửa, rốt cuộc nhìn không thấy bóng người mới thanh tỉnh lại.
Mắt thấy sắc trời đều sắp đen, cô vội vàng chạy về nhà, đầu óc còn đang suy nghĩ đoạn đối thoại buổi chiều.
Cặp vợ chồng Kawasaki đang ngồi trên bàn ăn khiếp sợ mà nhìn con gái họ phá lệ ăn cơm nhiều hơn so với ngày thường, còn thỉnh thoảng lại thất thần cười trộm ra tiếng.
Hai người dùng ánh mắt giao lưu.
——Trời ơi, não con bé không hư chứ.
——Có quá nhiều tempura không? Anh nhớ rõ Maki không thích ăn cái này.
—— làm sao bây giờ? Con bé còn ăn! Nhất định là gặp phải áp lực của việc tốt nghiệp quá lớn, Maki nhà ta quá đáng thương!
—— đừng vội khóc, đừng để cho con bé ăn!
Kawasaki Maki còn chưa kịp ăn xong thì cha me tựa như ước hẹn cướp chiếc đũa của cô, chỉ nghe tiếng đánh ầm, cũng không biết cái đĩa có bị vỡ hay không, tất cả