Tiếu Tiếu giơ cao trường kiếm lên, mũi kiếm nhọn hoắt trực chỉ buồng tim Thiến Băng Vân, ánh mắt lạnh lùng, miệng mang nụ cười đầy chiến thắng."Chết đi nhé!", thanh âm giọng nói của ả như hàn băng.Băng Vân và Minh Tú đau đớn toàn thân nằm dưới đất, máu me đầm đìa, ngay cả việc thở cũng khó khăn càng đừng nói tới việc đánh trả hay chạy trốn."Chẳng nhẽ ta phải chết ở đây sao?", trong lúc tuyệt vọng, Minh Tú thầm nghĩ, đầu óc nhớ về thân ảnh người thanh niên tóc đỏ:"Ta chưa hoàn thành đại nghiệp trả thù cho Viêm Thú Tộc cùng chàng.
Ta chưa sinh con cho chàng.
Ta chưa đi hết thế giới cùng chàng.
Còn nhiều việc ta muốn làm với chàng.
Nhưng....mạng ta phải bỏ ở nơi này sao? Thật không cam lòng! Chàng ơi! Thiếp xin lỗi!"Đôi mắt huyết sắc của Minh Tú chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Nước mắt chảy ra không phải vì tuyệt vọng, cận kề cái chết, tiếc nuối một kiếp sống.
Nước mắt chảy ra vì bản thân nàng sẽ không được ở bên cạnh hắn nữa.Tiếu Tiếu đương nhiên nhìn thấy Minh Tú khóc, nói:"Con Nguyên Thú kia, sợ hả? Sợ tới chảy nước mắt luôn.
Nhưng ngươi yên tâm đi, nhanh thôi, ta xử nàng xong là tới ngươi ngay ấy mà."Băng Vân nghe vậy, lại chẳng thể quay đầu nhìn sang.
Nàng biết Minh Tú tỷ chảy nước mắt không phải vì sợ.
Minh Tú thuộc Viêm Thú Tộc, chuyện kinh khủng nhất đời là bị diệt tộc nàng cũng trải qua rồi thì còn sợ cái gì nữa?Với ánh mắt không sợ chết, Băng Vân nhìn thẳng Tiếu Tiếu, hỏi:"Hai ta và ngươi chẳng thù chẳng oán lại mới gặp nhau có một lần vì sao ngươi muốn lấy mạng chúng ta?"Tiếu Tiếu mở lớn đôi mắt, càn rỡ đáp:"Vì sao ư? Vì ta thích vậy.
Được chưa?"Ả chẳng muốn nói nhiều với người chết làm gì, tốn nước bọt tốn năng lượng và ả rất khó chịu với cái ánh mắt kia của Băng Vân.Lúc chiến đấu với Ngưng Mạch Đằng, bị tách ra, Băng Vân cùng Minh Tú người mang thương tích muốn tìm chỗ chữa trị trước lòng thầm cầu nguyện Minh Tuấn và Mộng Vũ ngàn vận lần đừng xảy ra chuyện gì.
Hai nữ đỡ đỡ một chút sẽ đi kiếm họ ngay.
Ai ngờ đâu chính mình gặp phải Tiếu Tiếu.
Ả chẳng hiểu vì lý do gì đòi lấy mạng hai nàng.
Giờ có lẽ phải chết ở đây rồi."Gặp Diêm Vương đi!", Tiếu Tiếu nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị dứt khoát đâm xuống.
Ả không muốn ở lại đây lâu vì sợ rằng mỹ nhân tóc đỏ kia có thể trở về bất kì lúc nào.
Khi đó không những không giết được Băng Vân, ngược lại còn nguy hiểm tới tánh mạng nữa.Vụt!Đột nhiên, một vật thể to lớn bay vụt ra từ rừng cây thu hút sự chú ý của Tiếu Tiếu, tay cầm kiếm chợt khựng lại làm ả ngưng một nhịp.
Vật thể này nhìn kĩ sẽ thấy đó là con gấu với bộ lông đen nhưng vài chỗ nhuộm màu đỏ thẫm.
Hiển nhiên là máu.Ầm!Thân hình khá to lớn của con gấu đen đập mạnh vào sườn núi, đất đá tung tóe, bụi bay mù mịt, khí tức trên cơ thể hỗn loạn, yếu ớt tới cực điểm.
Nhưng vẫn nhìn ra được thực lực ở khoảng nào.
"Nguyên Thú? Nguyên Linh Đại tinh? Ai đánh bay con gấu này vậy?", Tiếu Tiếu cả kinh bật thốt lên.
Tu vi gấu đen là Nguyên Linh Đại tinh tương đương Đấu Linh Đại tinh của Nhân Loại.
Dù kẻ nào đánh bay con gấu đi nữa thì tuyệt đôi thực lực cũng mạnh hơn ả rất rất nhiều đấy.
Vài giây sau, từ trong rừng cây rậm rạp, một thân ảnh nữ tử với dáng người uyển chuyển xuất hiện, từng bước đi bình thản, thong dong, hai bàn tay nắm chặt như nói rõ người vừa mới đánh bại con gấu đen Nguyên Linh Đại tinh là mình.
Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài tới ngang thắt lưng, khuôn mặt xinh xắn thanh tuần của thiếu nữ hơn hai mươi tuổi một chút.
Nàng vừa đẹp vừa có tí hoang dã.
"Đấu Linh Cực tinh? Nàng là ai?", Tiếu Tiếu kinh ngạc nói trong lòng.Vị nữ tử mới tới này khoác bộ váy đen tuyền bó sát để lộ từng đường cong chết người, dung nhan và thực lực đều trên cơ Tiếu Tiếu quá nhiều.
Ả vừa ghen tỵ vừa kinh sợ không thôi.Vị nữ tử liếc mắt sang phía ả, lông mày hơi hơi nhướng lên.
Nàng nhận thấy cảm xúc trong mắt Tiếu Tiếu và hình như ả còn muốn giết một Nhân Loại, một Nguyên Thú kia.
"Thật khó chịu!", nàng thầm nói.
Hiển nhiên nàng hơi chướng mắt với Tiếu Tiếu rồi.Đấu khí ầm ầm bạo phát, ánh mắt nàng sắc bén như dao, chân chuyển động, nhoáng cái đã ở trước mặt Tiếu Tiếu, nắm tay tung một quyền.
Tiếu Tiếu giật mình theo bản năng chắn ngang mặt kiếm trước người đón đỡ một đấm của nàng.
Ầm!Quyền nện mạnh vào mặt kiếm đánh văng ả lại, thanh kiếm gãy đôi thành hai nửa, kình lực ập thẳng vào ngực khiến ả hộc máu mồm, sắc mặt tái nhợt năm phần.
Khuôn mặt Tiếu Tiếu xanh mét, vừa kinh vừa giận hỏi:"Ta không quen biết ngươi.
Vì sao ngươi tấn công ta?"Nữ tử váy đen hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:"Chướng mắt!"Thân hình nàng lại biến mất một lần nữa, tốc độ nhanh tới mức mắt Tiếu Tiếu không nhìn thấy cái gì cả.
Đúng thôi! Đấu Linh Sơ tinh và Đấu Linh Cực tinh chênh lệch rất xa, cách nhau một trời, chẳng cùng đẳng cấp.
"Linh Thuật Cực tinh - Địa Nộ Quyền!"Một quyền hung hăng đấm tới.
Quyền ra mặt đất ầm ầm kêu vang, nứt vài cái khe rãnh dài như đang tức giận.
Kình phong gào thét thổi quét khắp nơi.
Cây cối lung lay như sắp đổ.
Áp lực mạnh mẽ đè ép đối phương đến nghẹt thở."Không....", ánh mắt Tiếu Tiếu đầy tuyệt vọng và sợ hãi, tay chân run rẩy không cử động được, sức lực trong phút chốc mất hết chẳng có can đảm mà đón đỡ một chiêu kinh khủng này.Bùm!Quyền tới, nện thân thể Tiếu Tiếu thành huyết vụ ngay lập tức, nhanh chóng và gọn gàng.
Nữ tử váy đen chưa dừng lại, xông đến gấu đen, Địa Nộ Quyền lần nữa thi triển, gấu đen dù sao cũng mạnh hơn Tiếu Tiếu hai tiểu cảnh giới nhưng chỉ chịu được vài chiêu, kết cục vẫn phải chết, ít ra còn toàn thây.Nàng đi đến bên cạnh Thiến Băng Vân và Minh Tú, lấy từ trong người ra hai viên tròn tròn màu xanh lục nhạt bóng loáng,