Minh Tuấn cùng hai bà vợ hoan lạc đến tầm tối mới trở về phủ đệ.
Quả là một ngày dài thật đẹp! Ai nấy đều lộ rõ trên mặt sự thỏa mãn, hạnh phúc.
Riêng Lâm Ngữ Kỳ cảm thấy hơi chút tiếc nuối, không biết đến bao giờ được coi lại cảnh ấy nữa.Băng Vân, Mộng Vũ ngủ ngon lành, chìm trong giấc mộng tuyệt vời.
Lâm Ngữ Kỳ chẳng tài nào nhắm mắt nổi, đầu cứ hiện hình ảnh của người thanh niên tóc đỏ hùng dũng, mạnh mẽ kia.Minh Tuấn nằm trên giường, một tay vắt lên trán, một tay cầm lô đỉnh màu đồng thau giơ cao, lẩm bẩm:"Làm sao sử dụng đây? Có bảo vật ngon không lẽ để đó ngắm cho vui?"Cái lô đỉnh này chắc chắn chẳng phải vật tầm thường, nhưng dùng kiểu gì mới quan trọng.
Tấn công nó thì khí tức Đấu Vương Cực tinh phản khảng lại.
Áp chế được thì vẫn không thể nhận chủ."Hay thực lực ta chưa đủ?"Lúc Đại Nguyên Sư Sơ tinh bị lô đỉnh đánh nát tay phải, lúc Đại Nguyên Sư Trung tinh không có gì khá hơn, Đại Nguyên Sư Đại tinh vẫn chẳng thấy điều khác lạ."Thôi! Ngủ trước cái đã! Chuyện lô đỉnh từ từ nghiên cứu!".....Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa nhú khỏi rặng mây chiếu tia nắng ban mai sưởi ấm vạn vật.Hắn bước ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành, vặn vẹo khởi động làm nóng gân cốt chuẩn bị cho những bài luyện tập thực chiến như thường lệ."À! Đến chỗ sư phụ chút xíu!"Hắn đi về phía phòng Lâm Thịnh."A! Chào buổi sáng Ngữ Kỳ sư tỷ!"Minh Tuấn thấy Lâm Ngữ Kỳ ở trước cửa phòng sư phụ, lịch sự lên tiếng chào hỏi.Lâm Ngữ Kỳ giật thót cái như mèo vụng trộm quay phắt mặt sang nhìn thân ảnh đang đi tới, tay chân luống cuống không biết xử lý làm sao, khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ cực kì, chân muốn chạy đi nhưng tự dưng chẳng có sức để chạy.Nàng cố rặn ra nụ cười:"Sư....sư....sư đệ dậy sớm vậy?"Hắn cười rất sảng khoái:"Dậy sớm để có nhiều thời gian tập luyện hơn ấy mà.
Sư tỷ cũng tới gặp sư phụ hả?""Ờ...ờ....đúng vậy....", chẳng hiểu vì lý do gì nhiệt độ người Lâm Ngữ Kỳ tăng cao hơn chút, tim đập lạc nhịp liên tục.Minh Tuấn đứng trước mặt, toát ra vẻ nam tính, hơi thở nóng rực cương dương càng khiến nhiệt độ cơ thể nàng tăng lên dữ dội hơn, toàn thân run rẩy nhè nhẹ.Thực chất hơi thở hắn vốn dĩ đã nóng hơn bình thường rồi.
Không chỉ riêng hắn, Minh Tú tứ nữ hay thậm chí toàn bộ Viêm Thú Tộc đều như vậy cả.
Đây là do bẩm sinh chứ không phải do yếu tố bên ngoài tác động.Thấy sư tỷ có biểu hiện lạ, trời mát mẻ mà mặt đỏ bừng, nói không mạch lạc, hắn vội hỏi:"Ngữ Kỳ sư tỷ sao vậy? Bị bệnh gì à? Sốt hay cảm cúm?"Minh Tuấn tưởng Lâm Ngữ Kỳ có bệnh trong người, nào đâu biết rằng nàng đang nghĩ về cảnh ân ái của hắn ngày hôm qua.Minh Tuấn mặc quần áo đơn giản, lịch sự, không cầu kì, bề ngoài nhìn như người thanh niên bình thường với khuôn mặt anh tuấn đẹp trai.
Nhưng....trong mắt Lâm Ngữ Kỳ lúc này, hắn đang trần truồng chẳng có một mảnh vải che thân, toàn bộ những nơi nhạy cảm lộ hết cả.
Thế mới hay!Nàng liếc mắt xuống phía bên dưới, phần dưới bụng.
Cái nơi cự long vừa dài vừa cứng vừa to vừa gân guốc cư ngụ ấy.
"Chỗ....chỗ....chỗ....đó...."Đầu Lâm Ngữ Kỳ như muốn bốc khói.
Hắn chẳng thấy sư tỷ trả lời bèn đưa tay lên trán nàng xem thế nào.
"Úi! Sao đầu sư tỷ nóng vậy? Qua làm gì để bị sốt thế?", hắn quan tâm rất chân thành.
Trên mặt nào đó, Minh Tuấn cùng Lâm Ngữ Kỳ, Lâm Phức Hương xem như người nhà rồi.
Hỏi han nhau vài câu cũng đâu có mất gì.
"Qua....qua....ta....ta....ta...."Nàng đâu thể nói hôm qua nhìn trộm hắn được, nhất thời cổ họng như thể bị chặn bởi thứ gì đó vậy, nói không thành lời nữa.
Lại còn bàn tay của hắn tiếp xúc trực tiếp với da thịt khiến nàng chẳng biết phản ứng kiểu gì.
Một điều trước đây chưa từng có.Lâm Ngữ Kỳ không hề ghét nam nhân, dù sao thì sư phụ Lâm Thịnh cũng là đàn ông mà.
Nhưng nàng sẽ không để gã đàn ông nào đến gần mình quá hai mét, luôn có một khoảng cách nhất định, bất kể trong lời nói cử chỉ hay hành động.Ngay cả Lâm Phức Hương cũng thế thôi.
Hai người con gái này giống nhau.
Có lẽ do được dạy bảo cùng một thầy.
Vậy tại sao Minh Tuấn lại chạm được vào người Lâm Ngữ Kỳ một cách rất tự nhiên?Thứ nhất, không thể nghi ngờ, tại vì nàng đang lúng túng, trong đầu toàn cảnh ân ái nhục dục, nhất thời quên luôn quy tắc bản thân mình đặt ra.Thứ hai, hắn cùng hai thê tử khai mở cho nàng kiến thức mới, cho nàng biết về khía cạnh khác của cuộc sống.
Vả lại, nàng đã thấy hết cơ thể cao ráo múi đồ săn chắc, từng thớ thịt đẹp tuyệt tràn đầy sức mạnh, cân đối đến khó tin của hắn.
Hoàn hảo! Xét về vẻ bề ngoài chỉ có hai chữ hoàn hảo!Đây là ấn tượng ban đầu của một người dành cho người khác.
Điều này chiếm tám mươi phần trăm, cũng là điều quyết định đến cảm giác của Lâm Ngữ Kỳ với Minh Tuấn.
Nếu để nàng nghĩ về một người đàn ông bất kì chắc chắn não bộ Lâm Nghĩ Kỳ sẽ xuất hiện hai thân ảnh, một là sư phụ Lâm Thịnh bởi vì ông nuôi nấng dạy dỗ từ bé, hai chắc chắn là người thanh niên tóc đỏ.
Tuy nhiên khi nói ra, Lâm Ngữ Kỳ sẽ chọn Lâm Thịnh.
Đơn giản thôi! Minh Tuấn tạo ấn tượng mạnh với nàng, còn Lâm Thịnh đã ở trong tiềm thức của nàng rồi.
Hắn cần tiếp xúc với nàng nhiều hơn nữa.
Lấy ví dụ ngược lại, giả sử Lâm Ngữ Kỳ thấy cảnh làm tình nhưng không phải người thanh niên tóc đỏ mà là một kẻ khác có cái bụng to như cái trống, hoặc có khuôn mặt bặm trợn, hoặc thô lô, hoặc xấu xí, thì thế nào?Thì ấn tượng của nàng về đàn ông sẽ theo chiều hướng tiêu cực, từ không ghét chuyển thành không có thiện cảm, rồi sẽ tìm đủ mọi dẫn chứng chứng tỏ nam nhân rất xấu xa, sau đó thành ghét luôn.
Vậy nên ấn tượng ban đầu vô cùng quan trọng.
Đó là lý do tại sao ở Hàn Quốc các ca sĩ chưa biết hát hay dở thế nào nhưng phải xinh, phải đẹp trước đã, mọi thứ còn lại tính sau.
Thứ ba, Lâm Ngữ Kỳ rất tò mò về người thanh niên tóc đỏ này, muốn tiếp cận tìm hiểu thêm.
Nàng đã nghe sư tỷ Lâm Phức Hương kể lại rằng Minh Tuấn chỉ nói tên vài cây thuốc, cách luyện chế, thời gian cho thảo dược vào lò đúng thôi mà sư phụ ngay lập tức thu nhận luôn.
Lâm Ngữ Kỳ biết được còn bất ngờ tới nửa ngày cơ.
Sư phụ còn rất yêu quý cưng chiều hắn nữa.
Hai nàng tự hỏi Minh Tuấn có tài năng gì? Tại sao sư phụ đề cao hắn vậy? Lâm Ngữ Kỳ muốn hiểu rõ hơn nhưng chưa có cơ hội.
Lâm Phức Hương tất nhiên cũng đang lên kế hoạch.
Ngoài ra, còn vài biểu hiện hằng ngày rất nhỏ của hắn như quan tâm, lo lắng, yêu thương các thê tử này đều lọt vào mắt hai nàng.
Minh Tuấn thì cảm thấy bình thường, đó là chuyện phải làm.
Lâm Ngữ Kỳ, Lâm Phức Hương thì âm thầm đánh giá từng chút một.
"Ta....ta....ta....""Sư tỷ nói gì cơ? Sao mãi không thành lời thế?", Minh Tuấn càng thấy lạ, đưa sát mặt mình lại.
Lần này, cơ thể Lâm Ngữ Kỳ thật sự run rẩy mạnh đến hắn cũng có thể cảm thấy được.
Minh