Minh Tuấn chưa ngu đến nỗi đánh nhau với bà già này, vận chuyển Nguyên khí tính lao khỏi phòng chạy xuống bên dưới.Bà già không để kẻ kia thành công thoát đi dễ dàng như vậy, lắc người cái đã ở trước mặt con Nguyên Thú, tốc độ như chim cắt, chiếc rìu chặt củi nâng cao hung hăng bổ tới, kình phong theo cánh tay thổi quét khắp căn phòng rộng, mạnh mẽ vô cùng.Vù....vù....vù....Đấu khí tỏa ra ầm ầm tí nữa ép Minh Tuấn hộc máu mồm, chân không tự chủ được mà lui hai bước.Đòn tấn công của bà già cực kì đơn giản, chẳng cầu kì hoa mỹ chút nào nhưng đã ép hắn vào thế đường cùng, phòng thủ cũng chết mà đón đỡ cũng chết.Nhất chiêu của Đấu Vương Sơ tinh chẳng phải loại như Đại Nguyên Sư Đại tinh có thể chống đỡ, chắc chắn tan xương nát thịt.Mắt thấy lưỡi rìu chém đến, với kinh nghiệm rất nhiều năm chiến đấu, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, tiểu biểu nhất là lần bị diệt tộc vạn năm về trước, hắn nhanh chóng nhận ra điều khác lạ trong đòn tấn công của đối phương."Chậm! Quá chậm!"Đúng vậy! Đòn công kích của bà già thật sự rất chậm, chậm hơn so với tiêu chuẩn về mặt cảnh giới.Có thể nói khi đột phá một cảnh giới hay thậm chí chỉ một tiểu cảnh giới thôi, mọi phương diện đều tăng lên phát triển theo.
Từ tốc độ, sức mạnh, khả năng cảm nhận,....tất cả sẽ thăng cấp.Bà già thì thiếu đi một yếu tố.
Đó là tốc độ ra đòn.Bà già có khí thế, Đấu khí, tốc độ di chuyển, uy áp của Đấu Vương nhưng tốc độ ra đòn lại ngang với Đấu Linh Cực tinh.Minh Tuấn ngay tức thì lách người sang bên phải, lưỡi rìu sáng bóng lướt qua bả vai róc đi mảng lớn lân giáp đỏ đen, máu đỏ phun mạnh, bắn tung tóe xuống sàn nhà bằng phẳng.Nhờ sự phát hiện đó đã nhặt về cho hắn mạng sống trong chớt mắt.Khí thế Đấu Vương chèn ép dù chỉ sượt qua mục tiêu vẫn hất văng đối thủ đi xa.
Minh Tuấn bay ngược đập người vào bức tường chắc chắn.Rầm!Hắn lấy lại thế ổn định, một tay ôm bả vai cầm máu, ánh mắt ngưng trọng nhìn bà già cầm rìu bổ củi.
"Quá mạnh! Làm sao bây giờ?", Minh Tuấn xoay chuyển vô vàn ý nghĩ muốn tìm kế sách thoát khỏi nơi này, không thì không được, khó giữ mạng.Hắn liền nói để câu giờ:"Này bà già! Tại sao bà tấn công ta vậy? Ta đâu có động chạm gì đến bà đâu?"Chẳng có tiếng đáp lại, bà già kia không hề trả lời con Nguyên Thú đầu rồng.Bà ta di chuyển thêm lần nữa, mạnh mẽ vung ngang chiếc rìu quét một đường vòng cung ngay tại vị trí cổ Minh Tuấn.
Minh Tuấn phản xạ cực kì nhanh chóng, cúi đầu cuộn tròn thân thể sang một bên, đồng thời vung quyền đánh trả.
"Linh Thuật Cực tinh - Địa Nộ Quyền!"Viêm Thú Thánh Diễm bao bọc cánh tay, quyền phong gào thét ầm ầm mà tới.
Xoẹt....Xoẹt....xoẹt....Lưỡi rìu sáng bóng ma sát với bức tường tạo thành tia lửa điện rợn người, cùng lúc đấy, bà già giơ một chân chặn quyền hừng hực hỏa diễm của con Nguyên Thú.Ầm!Viêm Thú Thánh Diễm dù là Thánh Hỏa nhưng đẳng cấp thua xa đối phương, hiện tại yếu ớt chẳng chút sát thương, còn không thể đốt được cọng lông địch thủ.
Bà già thuận thế chân đá đến nhất cước.
Minh Tuấn bật thân thể lại vừa kéo dài khoảng cách vừa tránh đi đòn tấn công, miệng rồng há to:"Linh Thuật Cực tinh - Viêm Thú Hống!"Viêm Thú Thánh Diễm soi sáng cả căn phòng, phun trào trong miệng rồng cương mãnh đốt tới đối thủ, sức nóng phải nói cực kì khủng khiếp, khó cách nào hình dung ra được.
Bà già chẳng hề né, bình thản bước đến, coi Viêm Thú Thánh Diễm như trò trẻ con vậy, chẳng để vào mắt.
Phừng! Phừng! Phừng! Phừng!Minh Tuấn cực kì kinh sợ, tiếp tục kéo dãn khoảng cách, đầu cố gắng động não nhưng cái quan trọng là thực lực hai bên quá chênh lệch nhau, làm sao bù đắp vào đây? Vụt!Ánh rìu lóe sáng, bà già đã ở sau lưng Nguyên Thú, hung tợn chặt một rìu như chặt củi.Minh Tuấn quay phắt người ra sau, hai tay nhằm chỗ khuỷu tay bà già chộp tới.
Pặc....Động tác của bà già khựng lại luôn, lưỡi rìu chẳng tới được mục tiêu.Chỗ khuỷu tay là nơi ít lực nhất, dễ dàng khống chế nhất.
Hắn vận lực cố gắng bẻ gãy khớp tay địch thủ nhưng chẳng thể nào thành công được.
"Hửm?", Minh Tuấn giật mình.
Đến gần quan sát kĩ mới thấy rõ ràng khuôn mặt bà già.
Đôi mắt bà ta chỉ một màu trắng, không hề có lòng đen, cực kì vô hồn, đôi môi nhợt nhạt nhăn nhúm chẳng chút sức sống, hai gò má lõm sâu lộ rõ sự gầy yếu.
Cảm giác từ bàn tay truyền tới khiến hắn càng kinh hoảng tại vì chỗ tiếp xúc với tay bà ta lạnh toát.
Để ý kĩ hơn sẽ thấy da thịt toàn màu xanh xám, không có một chút mạch máu nào lưu chuyển chất dinh dưỡng nuôi cơ thể."Xác sống?", hắn trợn to mắt, trong đầu xuất hiện duy nhất một từ.Đúng vậy! Xác sống! Chỉ có thể là xác sống mới xuất hiện những biểu hiện như thế này.
Thảo nào hắn cứ thấy bà ta kì lạ kiểu gì rất khó tả.
Hóa ra là xác sống.Theo kiến thức của Minh Tuấn, xác sống chẳng tự nhiên mà có, xác sống được luyện từ một Thuật vô cùng tà ác, lấy sinh vật sống làm nguyên liệu chính để chế tác.
Thuật luyện xác sống đã có từ rất lâu về trước, không phải chuyện bí mật gì nhưng lại bị người đời kỳ kị tẩy chay cực kì, hơn nữa Thuật này rất khó học, rất kén chọn kẻ thi triển, tất nhiên cũng phải trả cái giá lớn.
Kẻ dùng Thuật luyện xác mãi mãi mắc kẹt ở Đấu Hoàng Cực tinh.
Nếu tu vi cao hơn Đấu Hoàng sẽ bị giảm xuống thụt lùi đúng với yêu cầu.
Nhưng kẻ đó sẽ được toàn quyền khống chế cái xác mình luyện ra, cái xác có thể phát triển vượt bậc như một tu sĩ thông thường.
Hay nói cách khác, cái xác tu hộ thằng luyện xác.
Còn về việc khống chế bao nhiêu cái xác đó là do trình độ mỗi người.
Bồi dưỡng nên xác sống đẳng cấp Đấu Vương Sơ tinh như bà già này phải hy sinh rất nhiều sinh mạng khác.
Cụ thể khoảng hơn hai trăm năm mươi sinh vật sống cấp bậc