Minh Tuấn tâm trạng vui vẻ cầm mấy bình thủy tinh trong suốt chứa dung dịch màu đỏ đặc sệt như tương ớt chính là Thất Bảo Tương - sản phẩm Vương Phẩm Sơ tinh.Hắn vừa mới lấy từ chỗ Lâm Thịnh sư phụ.Đưa cho Minh Tú, Thiến Mộng Vũ, Thiến Băng Vân mỗi người một bình xong rồi hắn lại tới phòng Lâm Ngữ Kỳ.Cốc.....cốc......cốc.....Gõ cửa rất lịch sự."Ai đó?", âm thanh thánh thót dễ nghe truyền ra."Là ta! Minh Tuấn đây! Ta đến tìm Ngữ Kỳ sư tỷ.", hắn nói.Két....két.....Cửa được mở, Lâm Ngữ Kỳ xinh đẹp rạng ngời xuất hiện trước mắt người thanh niên tóc đỏ:"Ngươi.....ngươi.....tới.....tới tìm ta có việc gì?"Dù đã bớt xấu hổ khi nói chuyện với hắn song hai bên gò má vẫn cứ ửng đỏ ngượng ngùng, câu chữ ra khỏi miệng chưa được mạch lạc cho lắm.Minh Tuấn đặt vào tay ngọc mỹ nhân một lọ Thất Bảo Tương:"Cái này có thể giúp sư tỷ đột phá thành Đấu Vương.""Cái....cái này? Gì....gì đây?", Lâm Ngữ Kỳ ấp úng nghi hoặc."Một sản phẩm Vương Phẩm Sơ tinh.......", hắn giải thích rõ ràng về công dụng cũng như cách dùng Thất Bảo Tương.
"Ra.....ra thế!", Lâm Ngữ Kỳ gật đầu.
"Thôi ta đi nhen! Sư tỷ nhớ dùng đó! Hôm nào có dịp hai ta cùng ngồi uống trà đàm đạo chuyện nhân sinh!", hắn từ biệt ngay sau đó.
Lâm Ngữ Kỳ mặt đẹp đỏ như trái gấc chín, miệng mấp máy lẩm bẩm:"Chuyện.....chuyện......chuyện nhân sinh.....không lẽ.....không lẽ.....hắn muốn......chuyện đó......aaaaaa......"Rầm!Nàng hét lên một tiếng, đóng rầm cửa một cái chạy luôn về phía cái giường chùm chăn kín mít, trong đầu nhớ về cảnh ân ái của người thanh niên và Mộng Vũ, Băng Vân mà mình vô tình thấy được.Lại tưởng tượng cảnh bản thân và Minh Tuấn, rồi côn thịt khủng bố kia khiến Lâm Ngữ Kỳ xấu hổ đến run rẩy cả người.
Âm thanh tiếng hét của Lâm Ngữ Kỳ truyền vào tai, hắn khó hiểu tự hỏi:"Sư tỷ bị sao thế nhỉ?"Rồi lắc đầu đến phòng Lâm Phức Hương.
Lâm Phức Hương không như Lâm Ngữ Kỳ, tiếp chuyện rất tự nhiên thoải mái với hắn:"Thứ này giúp ta tăng một tiểu cảnh giới dưới Đấu Vương sao?""Đúng vậy!", hắn khẳng định chắc nịch.
Nàng che miệng cười khúc khích, thả ra chút Đấu khí lập tức làm Minh Tuấn cả kinh bật thốt:"Tỷ là Đấu Vương?"Lâm Phức Hương thản nhiên nói:"Đúng thế! Ta đã đột phá Đấu Vương vậy nên Thất Bảo Tương ngươi có thể dành cho người khác.
Nhưng dù sao ta cũng rất cảm ơn ngươi đã nghĩ đến ta.""Không có gì đâu! Chúng ta là người một nhà mà.", hắn nói."Vào uống cùng ta chén trà chứ!", nàng mời.
"Ừm!", Minh Tuấn không ngần ngại đồng ý.Phòng Lâm Phức Hương được trang trí không quá cầu kì, những đồ dùng hằng ngày nhìn qua đều khá đơn giản chẳng có điểm gì nổi bật.
Phong cách rất giống Lâm Ngữ Kỳ.
Nàng rót hai chum trà cho mình và cho người thanh niên tóc đỏ.
Nước trà có màu hơi nâu nâu, mùi cực kì thơm, được lấy nguyên liệu từ hơn mười loại hoa khác nhau, được pha một cách vô cùng tỉ mỉ tương đối cầu kì.
Minh Tuấn đưa chén trà lên miệng nhấp ngụm nhỏ.
Trà mới đầu không hề có vị như nước lọc bình thường nhưng khi xuống bụng lại lưu lại vị ngọt thanh thanh nơi cuống họng.
"Trà ngon!", hắn khen.Lâm Phức Hương hài lòng cười, tính tò mò nổi lên, hỏi:"Sư đệ là Nguyên Thú nhỉ? Thế sư đệ thuộc giống loài nào vậy? Tỷ thấy hình thù bản thể đệ lạ lắm! Nói tỷ nghe được không? Chúng ta là người một nhà mà, phải không?"Đây là chuyện nàng thấy băn khoăn trong suốt thời gian qua, từ lúc Minh Tuấn trở thành đệ tử Lâm Thịnh.
Minh Tuấn đặt chén trà xuống bàn, mỉm cười từ chối:"Xin lỗi tỷ! Chuyện này ta không thể nói!"Lâm Phức Hương bĩu môi uống hớp trà.
................Rời phòng Phức Hương sư tỷ, người thanh niên tóc đỏ cùng ba thê tử rời phủ đệ trở về nơi Minh Hương đang bế quan lĩnh ngộ sức mạnh của Lôi Điện Giác Long.
Bọn họ đi thời gian cũng khá lâu rồi.
Có lẽ Minh Như và Minh Nguyệt lo lắng lắm.
Bốn thân ảnh di chuyển rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới cái hố sâu to đen thui.
"Mừng mọi người đã về!", thanh âm như nước suối đầu nguồi truyền vào trong tai đám người.
Minh Như và Minh Nguyệt với thân hình thướt tha nở nụ cười như trăm hoa đua nở chào đón họ.
"Ta đã về!", Minh Tuấn tiến tới ôm chặt hai nàng vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại thanh mảnh, hôn vào má đào từng cái đầy tình cảm chân thành.Họ xuống đáy hố.
Minh Hương vẫn còn chưa xuất quan nhưng Nguyên khí từ thân nàng tỏa ra đã có sự thay đổi rõ rệt, mạnh mẽ hơn hẳn còn mang theo lôi điện màu xanh lam nữa.
"Nàng ấy đã đột phá Nguyên Vương?", hắn kinh ngạc hô.
"Chính xác!", Minh Nguyệt khoác một bên tay phu quân, nói:"Trong thời gian mọi người rời đi, Minh Hương đã tăng sức mạnh tới Nguyên Vương Trung tinh rồi."Minh Như ở bên còn lại ép sát bộ ngực to tròn vào cánh tay Minh Tuấn, tiếp lời:"Hơn nữa cảnh giới cực kì chắc chắn, không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.""Ừm!", hắn gật đầu xem như hiểu rõ, lòng lại vô cùng biết ơn Lôi Điện Giác Long.
Lôi Điện Giác Long chẳng những giúp Minh Hương gia tăng tu vi mà còn giúp nàng củng cố cảnh giới tránh việc đột phá liên tục dẫn đến tâm cơ bất ổn xuất hiện tâm ma, hủy hoại một đời.
"Nàng ấy có thể vẫn thăng cấp! Thiếp đoán khi đột phá Nguyên Hoàng sẽ xuất quan!", Minh Tú vui mừng nói.
Tỷ muội các nàng và phu quân càng mạnh thì càng tiến gần đến mục tiêu phục thù cho Viêm Thú Tộc thêm một bước."Vậy hai nàng